Nỗi Đau Trần Thế
Vẫn cái đau dày vò lẵng
nhẵng
Suốt đêm ngày dai dẳng
chẳng tha
Buồn phiền ta lại làm
thơ
Kể ra bao nỗi đớn đau
dày vò...
Khách trần thế nào đâu
thấu hết
Có bao nhiêu đau buốt ở
đời?
Kể từ muôn kiếp sinh
nhai
Hay là khuất núi luân
hồi kiếp sau?
Lũ con cháu rên la thảm
thiết
Trong hồ sơ lý lịch
trích ngang
Thân hào điạ chủ phú
nông
Thương gia tư sản điền
trang đủ người...
Cách mạng chúng bắt đi
cải tạo
Vẫn chưa tha con cháu
vạ lây
Chặn đường tuyệt lộ
thai nhi
Tinh thần tiều tụy hoa
rơi nhụy tàn
Bắt phải sống bầy đàn
trâu chó
Mất tự do hộ khẩu kiểm
tra
Ép bao quân cán cộng
hoà
Miền Nam chính thể nhạt
nhoà gió mưa...
Nỗi đau đớn dày vò tâm
trí
Buốt con tim tiều tụy
héo hon
Dật dờ trước ngõ đầu
thôn
Còng lưng chiếc bóng sớm
hôm đi về
Con thơ dại ủ ê đói
khát
Vợ bán bar chồng hốt
phân tro
Ba miền sáng nắng chiều
mưa
Đói ăn thất học đổ ra
thị thành
Trong xã hội lập thành
băng đảng
Con cháu ông nấp bóng
du côn
Bao che trên dưới chu
toàn
Bịt mồm báo chí oán hờn
trào dâng
Kẻ đáng trị ngoài vòng
pháp luật
Người bị oan tống suốt
lao tù
Luật rừng chỉ thị đong
đưa
Ai mà tả hết nỗi đau tận
cùng...
Bao ngón độc tuyệt đường
sinh lộ
Hủy hoại thân khống chế
tinh thần
Tâm hồn thể xác rũ tàn
Bát cơm chén nước muôn
phần hiểm nguy
Gục ngã xuống gan suy
thận trụy
Bệnh viêm xơ truyền cấy
bao giờ?
Trời xanh lồng lộng thảm
sầu?
Mây xa khuất bóng trời
nào có thương?
Phải kể đến muôn
phương tứ hải
Động lòng thương, nhức
nhối tâm can
Bao nhiêu tổ chức cứu
nhân
Thuốc men điều trị vợi
dần thương đau
Sẵn giấy bút làm thơ kể
lể
Vài đôi dòng chia sẻ với
nhau
Nôm na vài chữ quê muà
Nỗi đau trần thế làm
sao giãi bày ?
2008 Lu Hà
Nhớ Kẻ Phong Trần
tặng hương hồn Nguyễn
Bính
Nếu chỉ thơ tình có cố
nhân
Lời chàng mộc mạc ý
dân gian
Giang hồ phiêu lãng hồn
du tử
Nguyễn Bính ngày xưa đẹp
vạn phần .
Tôi ở phương trời xa
nhớ anh
Nỗi lòng Nguyễn Bính với
năm canh
Đọc thơ như thể người
còn sống
Sống động trong tôi một
mối tình .
Anh là hoàng tử của
tình yêu
Bát ngát cò bay thẳng
cánh diều
Từ Thức lạc đường vào
cõi động
Chiều mơ cô gái nhớ
bao nhiêu...
Khí khái như anh thật
đáng khen
Biển sâu dặm thẳm suối
ưu phiền
Hương thơm hoa trái
muà ong gọi
Trải rộng chim bay khắp
mọi miền
Thơ thẩn chiều thu nhớ
bóng xưa
Như chàng trai ấy
ngóng con đò
Tình em ngào ngạt hồn
trinh nữ
Như đoá Ti Gôn chẳng
biến màu !
Chim cứ bay đi khắp bốn
muà
Dọc ngang Nam Bắc chốn
rừng xa
Đất lành chẳng đậu tìm
hoang dã
Thui thủi mình ai nỗi
nhớ nhà...
Nguyễn Bính anh ơi! Mộng
ái tình
Cuộc đời sao nỡ chóng
trôi nhanh
Già đi trước tuổi buồn
tê tái
Khói thuốc say xưa giấc
chẳng lành
Gói trọn tài năng có
thế sao?
Trầm luân nghèo khó
cõi ta bà
Đói ăn rét mướt nơi rừng
rú
Ngẩng bước đi anh gạt
lệ sầu
Tôi tiếc cho anh lạc nẻo
trần
Tấm lòng lương ái với
tha nhân
Mà không có chốn nào
yên nghỉ
Nợ để trăm năm một nỗi
buồn...
Chúng nó những ai cấm
đoán anh
Bịt mồm khoá họng rũ
chim xanh
Nhân văn đòn bút hồn
thi sĩ
Giai phẩm còn đau hận
với tình...!
2008 Lu Hà
Thăm Mả Cũ Bên Đường
Tản Đà – Lu Hà
Đã bấy lâu nay ta vắng
nhà
Đường quê mỏi gối bóng
chiều xa
Lơ thơ làn gió hây hây
thổi
Một dãy lau cao uá sắc
tà .
Từ xa một đống trơ trơ
đó
Hang hốc đùn lên đám cỏ
gà
Người nằm dưới mả, ai
ai đó ?
Quê ở gần đây hay ở xa
?
Mả cũ ven đường đã bấy
lâu ?
Buồn sao cô quạnh cảnh
chiều thu
Người đời bạc bẽo
không nhang khói
Đau xót cho người bởi
cớ sao ?
Hay là thuở trước kẻ
cung đao?
Hám đạn liều tên chết
mũi dao
Cửa nhà xa cách vợ con
khuất
Da ngựa bọc thây ai
khóc cho
Hay là thuở trước kẻ
văn chương ?
Mở hội công danh lỡ lạc
đường .
Tài cao phận bạc đời
thi sĩ ,
Mải chơi hờn giận quên
quê hương .
Hay là thuở trước
khách thuyền quyên?
Sắc sảo khôn ngoan trời
đất ghen
Phong trần gặp bước đường
lưu lạc,
Đầu xanh xui một kiếp
xuân hèn .
Hay là thuở trước
khách thương nhân?
Mua một bán mười giỏi
mẹo gian
Cho vay nặng lãi đời
ân oán
Sống chết mặc bay chẳng
tiếc thân.
Hay là thuở trước bậc
phong lưu?
Vợ con đàn hạc đề huề
theo
Quan san xa lạ đường
đi khó
Ma thiêng nước độc
phong sương nhiều .
Hay là thuở trước bậc
tài danh?
Đôi đôi lưá lưá cũng
linh tinh
Giận duyên tủi phận hờn
ân ái
Đất khách nhờ chôn một
khối tình!
Hay là thuở trước chót
buôn dân?
Bám đít ngoại bang phận
chó săn
Năm châu đại lục hòng
tô đỏ
Thân xác chôn vùi
xương máu tan
Có phải trước đây từng
nắm quyền ?
Dối trên lừa dưới bịp
dân đen
Độc tài đảng trị quen
bè phái
Thất sủng cuối đời mấy
kẻ khen .
Đến chết vẫn còn mộng ảo
danh ?
Thiên đường chủ nghiã
hận trời xanh
Một lòng một dạ đi
theo đảng
Chó ngáp phải ruồi Hồ
Chí Minh .
Đã từng bán tước lại
mua quan ?
Hống hách một thời nạt
nộ dân
Bằng giả tô son màu tiến
sĩ
Chia bè kết cánh giỏi
lường gàn .
Suối vàng thăm thẳm biết
là ai?
Mả cũ không ai kẻ đoái
hoài !
Trải bao ngày tháng
trơ trơ đó
Mưa dầu, nắng dãi
trăng mờ soi!
Chiều tà khí lạnh thoảng
gai gai
Nhớn nhác nhìn quanh
chẳng thấy người
Thi sĩ rùng mình theo
cột sống
Mấy lời thăm hỏi gửi
xa xôi .
Đám cỏ lung lay nỗi cảm
phiền
Hoàng hôn đôi ngả mối
nhân duyên
Rung rinh ngọn gió
sương rơi lạnh
Thoang thoảng âm hồn đứng
cạnh bên ?
Người vẫn lặng thinh
chẳng nói gì
Bao điều thống thiết của
trần ai
Xưa kia người cũng từng
trôi nổi
Trong cõi ta bà cuồng
hận si
Người ở dưới mồ có thấu
chăng ?
Nắm xương hài cốt gửi
bên đường
Người qua kẻ lại nào
thương xót
Ta viếng bài thơ thay
khói hương
Hai chữ quê hương thấm
thiá ta
Nhắn nhủ trên đường những
khách qua
Chào đời thương khóc
tình nhân thế
Trăm năm ai lại biết
ai mà!
Chú thích: Bài thơ
kính bái hương hồn bậc Thày cuả dòng thơ mới .
Tản Đà viết 9 đoạn,
tôi viết thêm 10 đoạn và sưả lại vài chữ theo ý cuả học sinh.
Muà lễ giáng sinh năm
2008 Lu Hà
Thương Khóc Cho Đời
Chẳng biết hát hò chẳng
muá may
Làm thơ ai oán khóc
cho đời
Chẳng may sinh phải thời
tao loạn
Cóc nhái nhảy lên để dạy
người
Bao nhiêu oan trái kiếp
lưu đày
Đất nước điêu tàn đắm
biển khơi
Quê mẹ xa xưa thành chốn
lạ
Về thăm nước mắt cứ
vơi đầy...
Vẫn sông vẫn nước bến
đò xưa
Đứng laị thời gian tiếc
ngẩn ngơ
Cái thuở thiếu thời
bao kỷ niệm
Giờ đây xơ xác bóng
hoang vu
Chẳng thấy gì vui bụi
mịt mù
Làng quê phố xá mải
nhìn nhau
An ninh chưa chắc toàn
thân mạng
Một nhát sau lưng chuyện
bất ngờ
Giờ chẳng ghét nhau chỉ
nhớ thôi
Một thời trai trẻ căm
thù ai
Sinh ra bú mớm nuôi
lòng hận
Chúng bảo giết người
hoa máu tươi?....
Thiên đường ôi cõi mộng
tương lai
Giai cấp đấu tranh thảm
khốc đời
Tẩy não nhuộm hồn thơ
bé nhỏ
Lớn lên đâm chém mới
thành người
Thi đua dũng sỹ được
nêu tên
Khắp chốn xa gần ngập
giấy khen
Âm phủ trần gian tràn
tước hiệu
Quét rác anh hùng ma
quỷ rên
Ta chỉ có thơ để khóc
than
Chẳng mong cho được chữ
văn nhân
Thế mà có kẻ cười như
mếu
Thơ của người ta nhận
vĩ nhân
Tài năng chẳng có lũ
điêu ngoa
Dối trá gian manh cả với
thơ
Thơ phú làm gì cho nhục
nhã
Ngàn thu uế xú vẫn còn
lưu...!
2008 Lu Hà
Nhớ Lời Anh Dặn
tặng nhà văn giáo sưTrần
Kiêm Đoàn
Em chẳng giận đâu lại
thấy vui
Những lời anh mắng thật
chi ly
Ngẫm trong trời đất
tìm huynh đệ
Căn số anh em đã định
rồi
Cách mặt tấm lòng dấu
biển khơi
Nghìn trùng xa thẳm
áng mây trôi
Lời anh sang sảng còn
vang vọng
Để lại cho em một nghĩa
đời
Tuy chẳng gần nhau vẫn
chẳng xa
Nửa vòng trái đất ở
bên kia
Bao nhiêu tri kỷ lời
căn dặn
Như thể anh em ở một
nhà
Các cụ ngày xưa vẫn bảo
ban
Yêu thì cho vọt ghét
cho ăn
Lời cay ý đắng lòng
chân thật
Mật ngọt giết ruồi ôi!
thế nhân
Tiến bộ cũng là chút động
viên
Chỉ cho đường bước
đúng căn duyên
Tư duy trí tưởng hồn
thơ mộng
Thoang thoảng tình quê
khắp mọi miền
Em cứ viết đi viết thật
nhiều
Ngại gì thương nhớ biết
bao nhiêu
Việt văn sữa mẹ nuôi
khôn lớn
Như thuở bài ca nắng sớm
chiều
Em đã làm văn học viết
thơ
Bầu trời viễn vọng thật
bao la
Văn chương lịch sử coi
nhân thế
Cái buổi chưa sinh sống
thế nào?
Tổ quốc của ta sông
núi xưa
Chân trời thăm thẳm
áng mây xa
Nửa già thế kỷ dày vò
mãi
Tê tái canh thâu suốt
bốn muà
Cánh cửa văn thơ thật
lạ kỳ
Bước vào trí tưởng của
tư duy
Nâng hồn hy vọng tìm
chân lý
Mê mải cho ai ở cõi đời?
Thượng Đế tìm đâu dưới
cổng trời
Chúng loài mê muội
cánh bèo trôi
Đam mê vật chất say
màu máu
Huyền hoặc thiên đường
mãi thế thôi...
Trí tưởng mông lung
cõi mộng mơ
Sân chơi lãng phí mất
thời giờ
Vội vàng thi sĩ vần
thơ nháp
Rõ chán làm sao tuột ý
thơ...
Như con bướm trắng lượn
la đà
Đuà rỡn làm chi với
khách thơ
Trận bút trường văn là
chiến địa
Sao em lấy đó một trò
đuà?
Em đâu có dám rỡn đuà
ai ?
Bản tính sinh ra đã thế
rồi
Tia chớp qua nhanh
thành sét giật
Nghe lời anh dạy vẫn
còn may!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét