Thứ Năm, 5 tháng 7, 2018

Thơ Tâm Tình Chùm 13


Trường Ca Tình Non Nước
kính tặng đồng bào tỵ nạn

Chẳng phải tham lam tội lỗi gì
Mà sao phải bỏ nước ra đi
Quê hương xứ sở người xa lạ
Năm tháng mòn trôi lệ đẫm mi?


Hương khói bàn thờ bao vấn vương
Đàn con vong quốc nỗi bi thương
Mênh mông sóng nước rơi dòng lệ
Sớm tối đi về với gió sương

Phật Giáo truyền thưà nức nở than
Tin Lành Công Giáo cũng theo chân
Đẹp đời giữ đạo nuôi con cháu
Sức mạnh tinh thần để lớn khôn

Áo vàng tràng hạt da cháy nắng
Tay nắm chặt tay lớp sóng tràn
Giáo sỹ tu mi hàng Phật tử
Trẻ già trai gái hỡi thường dân

Lớp lớp bồng bềnh thân xác trôi
Đủ màu sắc aó cuối chân trời
Trùng dương biển động hồn thê thảm
Tanh tưởi mùi hôi cá mập bơi

Thập kỷ theo nhau giòng nước trôi
Mà sao oán hận vẫn đầy vơi
Tượng đài ghi nhớ bao hồn khổ
Gánh nặng biển Đông máu lệ rơi

Tội này ai phải chiụ cho đây
Chiêm Quốc ngàn xưa nước mắt đầy
Hay hỏi lũ người theo Các Mác
Đấu tranh giai cấp lũ cáo cầy?

Mỹ Nhật Phương Tây gương sáng toả
Mà sao tổ quốc vẫn điêu tàn
Một bầy cóc nhái khoe màu đỏ
Kinh tế nưả vời hà hiếp dân

Mức sống quê nhà bảo khác xưa
Hơn thời Tự Đức thắp đèn dầu
Cởi trần đóng khố không còn nưã
Xã nghiã tranh giành chúng giết nhau

Nhờ ơn chú phỉnh Hồ gian tặc
Phúc đức cho dân khỏi cởi truồng
Đã có cơm ăn và áo mặc
Tụng kinh xã hội mộng thiên đường

Sướng quá đi thôi oan hồn khổ
Cái thời Pắc bó đã qua rồi
Xưa kia cụ khỉ nhai cơm nắm
Thiên lý dặm trường vượt biển khơi

Tư bản phương Tây còn kém xa
Tham ô đồi bại chẳng bằng ta
Nưả đêm hiếp đáp thân con gái
Tội phạm tăng đồ lũ ác ma

Trộm cướp nổi lên con cháu ông
Năm Căn băng đảng vác cờ hồng
Liên minh thứ trưởng bầy tham nhũng
Cộng sản gây bao tội chất trồng

Tha phương nương náu thân cò vạc
Bỏ nước ra đi hận máu đào
Liều thân quyết chí tìm dân chủ
Con cháu dồi dào trí lực cao

Lý lịch chẳng cần truy gắt gao
Con ông cháu bố cũng bằng thưà
Tài năng nảy nở hoa đơm trái
Người Việt sáng danh đỗi tự hào

Tôi có bài thơ gửi cố hương
Đồng bào chia sẻ với tình thương
Và bao thân phận người xa xứ
Đoàn kết cùng nhau giống Lạc Hồng

Nay tuổi cao rồi quá ngũ niên
Tấm lòng kính bái với tổ tiên
Việt văn sữa mẹ nuôi khôn lớn
Ôn lại lời xưa tiếng mẹ hiền

Nước mắt chảy dài nhớ quê hương
Dòng sông chảy mãi của tình thương
Bao nhiêu vương vấn còn e ngại
Hành lý kiểm tra chúng nhiễu nhương

Máu đỏ da vàng vẫn thế thôi
Nụ cười tiếng nói vẫn đầy vơi
Mà sao ta phải nhìn sau trước
Sợ kẻ tiểu nhân hãm hại người

Ta đã xa quê quá nửa đời
Tư duy trí tuệ đã xa rồi
Không còn ấu trĩ như ngày trước
Họ sẽ ghét ta kẻ lạc loài

Công an chăm chú nhìn nghi kỵ
Hắn có về đây với ý đồ
Hay chúng dở trò vu khống láo
Moi tiền ăn chặn giưã kinh đô

Thương ai chót dại là dân Việt
Nếu phải đầu thai ở nước này
Bản tính vốn là người tử tế
Mà sao còn sợ cõi trần ai?

Quê hương đáng sợ thế kia ư
Rắn độc sài lang chúng cắn ta
Đất nước của mình mà tởm lợm
Ra đi không muốn trở về nhà.

Biết đến bao giờ mới đổi thay
Việt Nam trở lại với tình người
Không còn bỉ ổi và đê tiện
Tôn trọng hiền nhân kẻ thực tài

Bần cố ba đời làm lãnh đạo
Thành phần lý lịch phải cho qua
Không còn ghen ghét đầy gian trá
Giết kẻ nhân tài hại quốc gia

Tôn Giáo tinh thần được trọng coi
Ki Tô Phật Giáo nặng nghĩa đời
Để nuôi sinh mệnh hồn dân tộc
Thế giới tồn sinh vực giống nòi

Nực cười nghe chuyện cái đồng hồ
Kỳ cạch đồ nghề đi bán rao
Mệt mỏi hết hơi vì đuối sức
Hồ đi…. và bị bắt đi tù

Trời ơi! khổ nhục thế là thôi
Nhầm lẫn một câu cũng hết đời
Đất nước của tôi là thế đấy
Triệu người khăn ngói chốn xa xôi

Giải phóng miền Nam là mất hết
Hy sinh hạnh phúc cuả toàn dân
Lưà nhau chữ nghĩa Hồ Mao tặc
Đốt cả Trường Sơn giấc mộng tàn

Đồng bào hải ngoại trăm vạn mớ
Có kẻ chân tình chẳng nỡ quên
Không thiếu bầy gà kêu cục tác
Trứng vàng nuôi béo kẻ chuyên quyền

Quốc nội điên cuồng vì chủ nghiã
Nước ngoài lén lút gưỉ người thân
Cho đi tỵ nạn là đi học
Đánh trống la làng lũ bất nhân

Gian manh đục khoét chúng buôn dân
Mầm mống từ thời vệ quốc quân
Ám sát thủ tiêu vì chính kiến
Văn thơ bồi bút tố cáo gian

Trần Dần đi hẳn còn lưu lại
Một chút tình thương với giống nòi
Vở kịch xưa kia còn tái diễn
Công Nhân Cha Lý lệ đầy vơi

Nỗi lòng trang trải thật bấy nhiêu thôi
Thức tỉnh hay không nợ gánh đời
Quỷ sứ yêu ma sợ ánh sáng
Cũng như cộng sản sợ lời ngay.

Thơ đã viết dài hồn vẫn đau
Đầm đià nước mắt suốt canh thâu
Giọt thơ thấm đẫm hoen trên gối
Ai có đọc thơ nỗi cảm sầu ?....

Thơ có rắn rồng kết thúc thôi
Nhưng mà nước mắt vẫn tuôn rơi
Hỡi ai canh vắng xem thơ nhỉ
Có hiểu lòng nhau ai với ai !

22.3.2008 Lu Hà





Trăn Trở Giọt Sầu

Trăn Trở hai lần ra thế sao?
Giọt Sầu Non Nước vẫn chiêm bao
Có bài thơ cũ hai lần gửi
Tỉnh mộng trông ra Cuốc hoá Gà

Ai vẫn ngỡ ngàng giấc ngủ trưa
Hương- Hoàng thoang thoảng gió vi vu
Lô nhô sóng nước hồn lai láng
Con chuột vô duyên lại nhấn ào

Cung Quảng thiên đình tỉnh giấc mơ
Gửi lời xin lỗi mấy vần thơ
Tháng năm tháng bảy trời oi ả
Buồn tủi bao nhiêu chuyện nước nhà...

Bắn giết giam cầm thảm Việt Nam
Gian bè đảng cướp vẫn manh tâm
Khoá mồm bịt họng người ngay thẳng
Tham nhũng quan quyền chúng hiếp dâm

Các cháu nữ sinh mới mười ba
Râu xanh ác tặc Nguyễn Trường Tô
Trung ương cộng đảng vòng tranh chấp
Đại hội chia phần ai bí thư?

Giọt Sầu Non Nước gửi hai lần
Diễn đàn dân chủ áng thơ văn
Nhỡ nhàng con chuột xin bày tỏ
Hai bốn câu thơ gửi thế nhân !

19.7.2010 Lu Hà



Mấy Thước Vuông
chuyển thể thơ Lưu Quang Vũ: Nhà Chật

Bận biụ quanh năm mấy thước vuông
Đêm dài ảo mộng ngóng trăng suông
Trần gian khổ hạnh kià sao thế
Xã hội điêu tàn ai xót thương ?

Ta chỉ được chia có bấy nhiêu
Công bằng chế độ nắm tay nhau
Canh trường quờ quạng em bên cạnh
Hàng xóm láng giềng ta với ta

Nhà chật khoang thuyền hẹp giưã sông
Nấu cơm quần áo ảnh treo tường
Lem nhem chồng sách hun màu khói
Hành lý tư trang vẫn trắng trong

Có mấy thước vuông chia khổ vui
Ngoảnh lên đã thấy có em tôi
Ngoài kia sóng dữ đời chao đảo
Thế kỷ lầm than mây trắng bay....

2.7.2010 Lu Hà



Sản Phẩm Chế Độ
thơ cho em Nguyễn Hào Anh

Như hồn ma hiện hình
Tên gọi là Hào Anh
Chiụ nhục hình tra tấn
Trần gian Hồ Chí Minh

Cặp thú dữ Đầm Dơi
Sinh ra mất tính người
Tham giàu sang phú quý
Máu rỏ nuôi tôm tươi

Hào Anh mười bốn tuổi
Tuổi trẻ còn non dại
Nào đã biết gì đâu
Mang thân tôm bại hoại

Đưá nào đã đánh em
Rắn độc nuốt lương tâm
Mã Ngọc Thơm quỷ cái
Huỳnh Thanh Giang chủ tôm

Vi vu Hồ Chí Minh
Điệu sáo thảm trời xanh
Khoá chặt tâm hồn Việt
Còn đâu cho Hào Anh....

10.5.2010 Lu Hà




Tà Giáo Cuả Ai?

Thánh thần là bởi tự lòng người
Tôn kính muôn đời lẽ trọng tin
Nọc độc phun ra từ Các Mác
Niềm tin vô sỉ nhục nhã thay

Bản tính con người vốn hiếu sinh
Ngàn năm gìn giữ mạng sinh linh
Biết bao biến đổi đời dâu bể
Tam giáo hoành dương cảnh thái bình

Tâm thức con người theo vạn vật
Ngàn thu lễ giáo trọng thiên luân
Thời nay ức hiếp người lương thiện
Tôn giáo cuả ai lũ bạo tàn ?

Nhục nhã than ôi bầy chó sói
Độc tài đảng trị hại muôn dân
Ba voi nước sáo còn chưa được
Cách mạng tháng mười theo bước chân

Con khỉ tôn xưng làm tổ phụ
Quái thai tín ngưỡng lũ vô thần
Hàn vi Các Mác đời cơ cực
Lộng giả thành chân bậc thánh nhân?

Cộng sản giáo truyền để kiếm ăn
Bao nhiêu hồn thảm khóc kêu van
Nguyện xây thánh điạ hành tinh đỏ
Vạn lý trường thành ngục thế gian

Tín ngưỡng vô thần kẻ độc tôn
Mộng làm chuá tể hại muôn dân
Dùi cui súng đạn hầm tra tấn
Hung hãn điên cuồng bầy chó săn

Bắt đi cải tạo đi nhai chữ
Kinh thánh suông suông tụng chẳng vào
Yêu nước hoá thành yêu chủ nghiã
Hâm hâm nồi cháo xương Hồ Mao

Hỡi hồn Các Mác vẫn chưa tan
Oán hận ngàn thu sương núi tràn
Dập đầu trăm lạy quỳ ngay xuống
Toà án lương tâm tạ thế nhân

Tôn giáo vô thần tạo dựng nên
Thánh đường chẳng có vẫn kinh niên
Công an quản giáo coi tù ngục
Giáo sĩ bí thư gọi đảng viên

Chẳng cần giới luật lắm điều răn
Sát máu căm thù thấm ruột gan
Con vẹt hoá thân thành quả báo
U minh tăm tối vẫn chuyên cần

Cán sự chuyên tu đào tạo nhanh
Trải bao khổ nhục thuộc lòng kinh
Rung rinh thác máu là tôn giáo
Giết chẳng ngừng tay Chí Minh

Đau xót cho đời ôi thế gian
Ngàn năm lịch sử nỗi vô luân
Độc tài cộng sản quân cuồng tín
Theo đạo vô thần lũ bất nhân

Cóc nhái chen nhau ở thế gian
Văn nô bồi bút đám vô thần
Miếng ăn cam chịu thân tôi mọi
Bới rác tìm thày rữa thối thân

Tôn giáo Mác Lê còn đâu nưã
Mà sao chúng vẫn cứ tung hô
Hoàn cầu phỉ nhổ đầy khinh miệt
Cố vị tham quyền vẫn chẳng tha?...

16.5.2008 Lu Hà

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét