Thứ Tư, 18 tháng 5, 2016

Đuổi Theo Nắng Vàng Cách Trở Âm Dương





Bình thơ Giang Hoa và Lu Hà

Đuổi Nắng Vàng…

Lạc ở hồ thu giữa nắng vàng
Con thuyền uyển dáng đợi mùa sang
Tìm men thắp lửa tình khơi dậy
Giữ ấm hồn thơ nghĩa lụn tàn
Khát vọng lời xưa thề những buổi
Khao lòng ý cũ hẹn chiều tan
Mà sao quạnh quẽ buồn hoang hoải

Mảnh vụn sầu rơi tuyết vỡ tràn ...

29.04.2016
Thơ: Giang Hoa


Cách Trở
họa thơ Giang Hoa: Đuổi Nắng Vàng

Buồn bã dạo chơi dưới suối vàng
Trần gian chắc hẳn gió thu sang
Hồn còn nuối tiếc màu son phấn
Mộng níu hoài vương sắc úa tàn
Nhang khói mồ hoang rầu ngọn cỏ
Cúc vàng huyệt lạnh tuyết sương tan
Cờ đen ảm đạm chiều mưa khóc
Thổn thức đường xa lệ ứa tràn…!

16.5.2016 Lu Hà


Ta từ đâu đến rồi ta đi về đâu ? Ta gặp những ai trên cõi trần gian bể khổ rồi chia ly mỗi người mỗi ngả. Những ai đó mà ta đã từng ân ái yêu thương, họ có còn nhớ đến ta không ? Chìm nổi luân hồi duyên khởi trùng trùng, những kỷ niệm nào đáng để ngàn năm tuyết hận thiên cổ sầu thu ? Kẻ chân trời người góc bể, chàng lầu ngọc thiếp tòa sen, vợ rầu rĩ nơi chín tầng địa ngục chồng truy hoan nơi tiệc rượu ngả ngớn trận cười thâu đêm, cha hóa thành kiếp lợn mẹ hoá thành kiếp gà, hay  nhờ khéo tu cha được lên trời mẹ về Phật quốc, anh em bạn bè thày dạy cũng phiêu tán muôn nơi, bèo bọt rong rêu còn biết tìm đến nhau vui vầy quần tụ rồi bị giông tô bão bùng chia cắt xa nhau…Những tiếng thở dài não nuột những lời nuối tiếc xót xa chín dạ bào gan chỉ là những cơn gió thoảng qua nếu không có những thi nhân ghi lại bằng những vần thơ ?
Xin lỗi các bạn Ki Tô giáo Lu Hà xin bình hai bài thơ" Đuổi Nắng Vắng Vàng..."và "Cách Trở..." theo nhãn quan Phật Giáo cho phù hợp với nội dung ý và lời.

Giang Hoa :
"Lạc ở hồ thu giữa nắng vàng
Con thuyền uyển dáng đợi mùa sang"

Lu Hà :
"Buồn bã dạo chơi dưới suối vàng
Trần gian chắc hẳn gió thu sang"

Thật là trái cảnh cho những linh hồn chúng sinh. Người nơi Động Hồ lạc thủy mùa thu đuổi nắng vàng, con thuyền duyên dáng ẻo lả đợi mùa sang, từng cánh sen vàng lá xanh héo hắt nghe rốn tiếng mưa thu rơi. Kẻ thì buồn bã dạo chơi bên bờ Hoàng Tuyền hay là gọi là suối vàng lã chã giọt châu nhớ cảnh trần gian thầm hỏi lúc này đã có gío thu, cây bàng trước ngõ đã rụng lá vàng, cây na sau vườn n ăm nay bói quả…?

Thương nhớ sao trần gian yêu dấu biết bao kỷ niệm phôi pha. Bãi rừng hoa phấn rơi, đàn én chập chờn vỗ cánh bay về miền ấm áp để xây tổ ấm gia đình. Bướm ong xao xác từng đàn phiêu bạt khắp nơi khác chi đời bạc mệnh. Mảnh mai thục nữ vai gày, uổng công gắn bó chuỗi ngày thủy chung. Ai người nâng đỡ bạn cùng, trai thì xuôi ngược bạc tiền làm chi? Gió đông nuối tiếc làm gì, đi thì đi hẳn dùng dằng gía băng. Càng nghĩ càng thêm bẽ bàng, âm dương cách trở đoạn trường thê lương.

Giang Hoa:
"Tìm men thắp lửa tình khơi dậy
Giữ ấm hồn thơ nghĩa lụn tàn"

Lu Hà:
"Hồn còn nuối tiếc màu son phấn
Mộng níu hoài vương sắc úa tàn "

Tìm men tức là men tình men rượu, một chất xúc tác phụ gia khi ủ ruợu ví như nguời con gái thắp ngọn lửa lòng cho bùng cháy lại, giữ ấm trái tim yêu thuơng bằng hồn thơ sao cho ân nghĩa khỏi lụi tàn. Hồn đã ra đi mà vẫn còn tưởng nhớ về cố quận nhớ người xưa bạc màu son phấn, vận mộng tưởng núu hoài mảnh hương sắc đã lụi tàn... Như chiếc lá chiều thu, bông hoa sen cuối mùa thu vàng vọt tả tơi duới ánh trăng mờ...

Giang Hoa:
"Khát vọng lời xưa thề những buổi
Khao lòng ý cũ hẹn chiều tan"

Lu Hà:
"Nhang khói mồ hoang rầu ngọn cỏ
Cúc vàng huyệt lạnh tuyết sương tan"

Nhớ linh xưa thanh mai trúc mã bướm hoa dập dìu thề non hẹn biển kết tốc xe tơ chung thủy suốt đời răng long đầu bạc, khát khao những buổi chiều tan học tan tầm vai kề vai dìu nhau dạo chơi trên bờ hồ dồn đuổi nhau trong cánh rừng hoang vắng mà nay than ôi mổ hoang mả lạnh, khói nhang lạnh lẽo, cúc vàng huyệt lạnh tuyết phủ sương lã chã rơi.

Giang Hoa:
"Mà sao quạnh quẽ buồn hoang hoải
Mảnh vụn sầu rơi tuyết vỡ tràn ..."

Lu Hà:
"Cờ đen ảm đạm chiều mưa khóc
Thổn thức đường xa lệ ứa tràn…!"

Mọi ngả đuờng đều tới La Mã. Theo tại hạ thì hai bài đường thi của Lu Hà và Giang Hoa rất khớp với nhau về tâm ý và cảnh giới, trí tưởng tượng bao la. Giang Hoa m ô tả nỗi buồn cô phụ. Đuổi nắng vàng? Vì sao? Nắng vàng là biểu tượng của mùa xuân và mùa hè, tuổi trẻ và sức sống. Chữ đuổi không có nghĩa là đuối đi mà đuổi theo chạy theo níu kéo c ầu xin nắng vàng hãy dừng lại, thong thả từ từ mà trôi đi. Nhưng vũ trụ vạn vật có ngày và đêm, có 4 mùa xuân hạ thu đông thời gian thì vô tận vô cực, theo một trục xuôi chiều, không có thời gian ng ựợc chiều, qúa khứ là cái đã qua, hiện tại thì có ta đây, tương lai thì chưa tới. Chắc chắn ta sẽ sống một thời gian với tương lai còn qúa khứ chắc chỉ tái hiện trong giấc ngủ, mơ m ộng mà thôi. Không gian có thể đa chiều mênh mông bao la, theo nhà Phật là ức vạn thế giới. Nỗi buồn nhân thế cô đơn từng mảnh sầu vỡ vụn như băng tuyết, còn kẻ duới suối vàng còn buồn thảm lắm. Nếu như không được đầu thai về Phật Quốc hay cõi tiên giới . Cờ đen cắm trên mộ còn có ý chỉ những con quạ trên cánh đồng hoang. Linh hồn không thể trở về quê cũ âm duơng cách trở ngàn trùng mà mà thương cảm xót xa đôi dòng lệ chảy.

17.5.2016 Lu Hà





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét