Tâm Sự Cùng Tiên Sinh
tặng cố thi sĩ Hồ Dzech
Một bậc thiên tài động sấm vang
Hồn thơ lay động chốn thiên cung
Mà sao đời vẫn còn kinh bạc
Thiên hạ mù đui không mắt trông
Thiên phú bẩm sinh ngọc giữa đời
Chúng sinh chẳng thuận với lòng trời
Nên đời phải chiụ bao oan trái
Thi sĩ dập vùi thân xác trôi
Như ánh sao mai mọc giữa trời
Băng Hà thế kỷ cuốn tan đi
Thương ai tủi hận đời cơm áo
Tàn lạnh hương rơi một cuộc đời
Lũ chúng vô loài chẳng hiểu anh
Thờn bơn cóc nhái ngóng trời xanh
Văn thơ chen chúc đòi chia chác
Thống trị văn đàn mộng háo danh
Nó kẻ tự phong là chuá thơ
Hoàng thân tính ái chốn đui mù
Vinh quang một phút trao vương miện
Tủi nhục nghìn năm hận ưá trào
Hồ Dzech tiên sinh đi vắng xa
Lai sinh xin nhớ cõi ta bà
Câu thơ muôn thuở hồn sông nuí
Ngâm lại bài thơ phương thảo thê
Sao vội ra đi hỡi cố nhân
Cung đàn nửa gánh đứt tơ trần
Tài năng đang độ hoa đơm trái
Mà đã buông xuôi mộng chưả tròn
Anh đã đi về cõi ngàn cõi thu
Buồn trông mây gió cánh âu sầu
Chiều nay lại nhớ về quê mẹ
Hoài vọng Chiêu quân mộng hảo cầu
Tổ quốc bây giờ thật thảm thương
Văn chương thơ phú dở ương ương
Mấy thằng Tây rởm tranh nhau hót
Hiện đại cách tân mở thị trường
Hồ Dzech tiên sinh ở chốn nào?
Có nghe vương vấn vọng ngàn thu
Hạo sinh nguồn suối nuôi dân tộc
Trả lại giống nòi chính khí ca
Tôi có đôi dòng nhắn gửi anh
Sống là thể phách thác minh tinh
Hồn thơ đi hẳn còn lưu lại
Tâm sự cùng anh một chút tình
Tôi nhớ thương anh núi thái sơn
Ngập trong biển đỏ đảo hoang tàn
Lơ thơ vài đám hoa cỏ dại
Chẳng thẹn thiên thu một nỗi buồn...
Nếu chữ “ hy sinh” có ở đời
Tình thương em gái Việt nam ơi!
Nạm vàng cực khổ anh ca ngợi
Để lại trong lòng em gái vui!
2008 Lu Hà
Hồn Thơ Hàn Mạc Tử
tặng hương hồn thi sĩ
Hàn Mạc Tử
Bâng khuâng tâm dạ nhớ hồn thơ
Thấp thoáng hoàng hôn tưởng bóng ma
Thi sĩ bay về thôn Vĩ Dạ
Thương Hàn Mạc Tử ánh trăng mơ
Áo em trắng quá nhận không ra
Một giải sông xanh một giải chờ
Nhắn nhủ thương ai mà chẳng biết
Ơ chàng thi sĩ với con đò...
Trí tuệ thiên tài cõi mộng mơ
Mà hồn tinh vệ vẫn rên la
Thương đau cho số đời đen bạc
Chẳng trọn lời nguyền vẹn ý thơ
Khóc nữa đi anh dã cuộc đời
Xác thân mòn mỏi tháng ngày trôi
Bao nhiêu tuyệt vọng lòng xa cách
Chỉ biết âm thầm đau xót thôi
Hồn vẫn u sầu nỗi nhớ nhung
Mà nàng đâu có biết cho lòng
Thương thương chẳng nhận lời anh gửi
Để lại ngàn thu nỗi nhớ thương...
Bãi bể hoàng hôn một bóng trăng
Nghìn sao thấp thoáng gió hôn chàng
Trái tim ốc đảo miền sa mạc
Vẫn nở trùm hoa một tấm lòng
Tôi đọc thơ anh nỗi cảm thông
Cùng anh chia sẻ chuyện hoang đường
Đêm nay hồn khạc ra từ miệng
Hoang tưởng chẳng sao miễn thực lòng
Anh giận cuộc đời thân xác tàn
Mà hồn cao thượng trí siêu nhân
Kiếp này chẳng trọn cho thân xác
Mê sảng hồn thơ lạc nẻo trần
Đâu dám trách anh giưã thế trần
Một hai sau trước tấm lòng son
Nên đời chỉ đọc toàn rên rỉ
Thương khóc năm canh giấc chẳng tàn!
29.7.2008 Lu Hà
Giọt Lệ Chia Ly
Kính viếng hương hồn cố thi sĩ Bùi Giáng
Cháu khóc nhớ ông Bùi Giáng ơi!
Thương đau sẻ nửa chén sầu rơi
Ra đi chẳng trọn lời trăng trối
Mưa nát lòng ai những tháng ngày
Cháu tiếc cho ông một trí văn
Mênh mông trí tuệ bậc hiền nhân
Sinh thời để lỡ bao cơ hội
Mê mải tài năng với cánh chuồn...
Nửa gánh tinh thần quý giá thay
Xót cho một nửa gửi cung mây
Nếu còn nuối tiếc đầu thai lại
Tâm huyết máu tim trả lại đời...
Có phải rằng ông chán cõi đời
Thiên tài hoang dã để buông trôi
Mênh mông lục địa sinh nhầm chỗ
Hồn cứ lang thang dưới cổng trời...
Ông sống nưả đời có vậy thôi
Nửa kia ném bỏ để rong chơi
Văn chương thơ phú sao nhiều thế?
Thương xót cho ông gịọt ngắn dài...
Trí tuệ tinh thần thật bao la
Sao ông buông thả để tiêu hao
Ôm đồm chồng chất hai vai nặng
Như ngọn đèn cao vỡ bóng mờ...
Cháu hiểu lòng ông Bùi Giáng ơi!
Cửu tuyền chén lệ vẫn đầy vơi
Hậu sinh kính bái lời ly biệt
Ở tận suối vàng ông có hay?
2008 Lu Hà
Lạc Vào Thiên Thu
hoạ thơ Hàn thiên Lương
Cuối năm tư lự ưu phiền
Đọc ai như thể lạc miền thiên thu
Trải bao bão hận gió thù
Xác hoa tan tác âm u góc vườn
Ven sông bờ liễu héo hon
Phăng phăng nước chảy cá chen chân cầu
Chiều tà chuông đánh thinh sầu
Oan hồn thấp thoáng bạc màu trần ca
Không gian tĩnh lặng bơ phờ
Thế nhân ai đó vạn nhà bi thương
Hoang vu sóng biển chập trùng
Cõi đời lơ láo bụi hồng vi vu
Bâng khuâng hồi tưởng xa xưa
Hoa xuân mấy lưá trọn bầu trẻ thơ
Thương ai bạc cả mái đầu
Hoàng hôn tưạ cưả âu sầu chờ mong
Người đi kẻ ở se lòng
Gót chân sỏi đá cầu trong an bình
Tự do biển lộng trời xanh
Nỗi niềm ly khách tâm tình núi non
Thời gian cỏ mọc sáo mòn
Đường xưa lối cũ vẫn còn hằn lên
Vết đau thế kỷ phong trần
Chuông chuà văng vẳng xa gần hồn mê
Xa quê bận rộn trăm bề
Bên song cưả sổ não nề trần duyên…
31.12.2009 Lu Hà
Canh Tàn Mưa Thâu
hoạ thơ Huệ Thu
Xa xôi gió thoảng mưa thầm
Năm canh rầu rĩ vang âm gọi hồn
Lao xao gió núi mưa nguồn
Lá vàng thu héo trăng tàn tỉ tê
Cơn mưa dồn dập đam mê
Nưả say nưả tỉnh gọi về xa xăm
Mưa trời giá lạnh con tim
Nỗi đau thế sự trần tâm cõi mình
Nôn nao khúc nhạc đô thành
Tiếng lòng rục rã điệu hành quân xa
Nghe như gió thảm mây sầu
Mưa rơi tầm tã bóng ma quê nhà
Bao nhiêu nấm mộ tiêu điều
Hoang vu cánh trắng dải đào vấn vương
Mái hiên thánh thót não nùng
Tàn canh thức giấc tóc bồng bềnh thương
Má hồng hoan lệ sầu tang
Mưa rây kỷ niệm trào dâng tháng ngày...
22.1.2010 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét