Thứ Tư, 17 tháng 2, 2016

Thơ Tình Chùm 113

 
Tiếng Lòng
Chuyển thể từ thơ lục bát của Thâm Tâm

Rượu cứ rót say xưa tàn cuộc
Các anh ơi, hãy chuốc thật say
Ngẫm đời mà thấy đắng cay
Người yêu đi mất đêm nay mộng tàn


Hãy tắt nốt cung đàn lạc điệu
Giọng nỉ non ảo não mưa rơi
Trăng tàn sương rỏ trần ai
Mây mờ che khuất đường đi lối về

Thơ tôi viết hồn mê lạc nẻo
Thuyền tình tôi bạc bẽo xa khơi
Trả lời người đã phụ tôi
Đêm trưòng mộng tưởng rằng ai là chồng….

Sáng tỉnh dậy bàng hoàng buồn bã
Giưã cáng đồng hoang dã thời gian
Còn ai nâng giấc khóc than
Lá vàng rơi rụng chiều tàn rỗng không

Tiếng xe nghiến bụi hồng gió thảm
Chim thì thào ảm đạm muà thu
Nàng đi trong cõi sương mờ
Phố phường xác pháo nhuộm màu xác xơ

Tiếng xe chạy bơ vơ trần thế
Lối vu quy nhạt nhẽo người ơi!
Thương chàng lầm lũi đêm nay
Canh khuya bóng lẻ sầu cay một mình…

Chốn lầu ngọc buông mành trướng rủ
Phút đê mê rượu ngọt bờ môi
Một thời dĩ vãng xa xôi
Có người nghệ sĩ lẻ loi hận tình

Chốn hoang vu trời xanh mây ảo
Hồn bơ vơ lầm lỡ đi đâu ?
Cung đàn nưả đoạn đường tơ
Duyên tình đã bén cánh hoa lại rời….

Còn gì nưã Khánh ơi, đã hết
Lòng cuả anh em biết năm xưa
Bọt bèo trôi kiếp phù du
Hồn anh đã chết lánh xa cuộc đời…

Em quên mất đường bay nẻo lại
Cánh chim xưa lạc lối trăng mờ
Chồng con đoàn tụ từng giờ
Gia đình yên ấm mong chờ gì ai ?

Đừng ong bướm ngày mai lần lưã
Lá thơ tình giang giở chưa xong
Muà đông đan áo cho chồng
Mím môi vá lại vết thương lại lành

Bao kỷ niệm sầu canh đêm trái
Giọt mưa rơi bấu viú nguồn cơn
Người ta đan mới tơ duyên
Giữ lòng chung thủy cúng hồn cho cha…

Đừng nhắc lại càng sầu thêm tủi
Phận đời anh phải chiụ phong ba
Giang hồ sóng gió ta bà
Mong em giữ trọn đoá hoa thuở nào…

Em nhớ nhé muà thu trăng sáng
Đợi muà sau lóng lánh ngàn sao
Ti Gon nhuộm máu năm nào
Tâm hồn nghệ sĩ nhạt nhoà nổi trôi

Trái tim nấc ngậm ngùi chiến bại
Chốn trường tình trơ trọi than ôi!
Vui lên hỡi các anh ơi !
Thuyền tình bể ái rượu say lệ tràn…

11.3.2010 Lu Hà


Đám Ma Chuột

Cùng nhau chung một gác lầu
Ba con chuột bạch chan hoà yêu thương
Một chồng hai vợ vấn vương
Chị em san sẻ tình trường chia đôi
Mấy năm bầu bạn với người
Sinh con chị phải xa rời trần gian
Bởi chồng bạc bẽo bất nhân
Trái tim cầm thú vô luân lạnh lùng
Tổ tiên là giống chuột hoang
Núi cao rừng thẳm được mang về nhà
Ngàn năm thuần dưỡng mượt mà
Mắt đen đài các cũng là chuột đây
Bao năm ân ái vui vầy
Tình sâu nghiã nặng vơi đầy thủy chung
Dạt dào sóng nước triều dâng
Ngờ đâu ra nỗi thê lương thế này
Tương tàn huyết lệ bi ai
Thiếp mang dạ chưả trọn đời hiến thân
Lần đầu sinh được ba con
Hài nhi thoi thóp tâm thần mê man
Mẹ con máu lệ tuôn tràn
Điên cuồng chồng đã nhẫn tâm xéo bưà
Tử sinh trong cõi ta bà
Mẹ con bốn mạng nấm mồ lẻ loi...
Cô em phờ phạc rã rời
Thân này rồi cũng còn coi là gì
Ngã chồng bạc ác vô loài
Tham ăn quá khẩu giống nòi nổi trôi
Xót xa cho một kiếp đời
Phù du chìm nổi luân hồi trầm luân...

24.1.2010 Lu Hà



Thuyền Tình Bơ Vơ
chuyển thể từ thơ Thanh Trắc Nguyễn Văn

Nàng đưa tiễn hoen sầu lệ đổ
Vầng trăng soi thổ lộ gì đây
Yêu nhau đã mấy năm rồi ?
Hỏi lòng còn giữ những lời năm xưa…

Người ở lại còn gì muốn nói
Nhắn nhủ ai giưã chốn phong ba
Chàng như con én bay xa
Muà xuân thiếu phụ bơ vơ em buồn

Giận thì giận trăng ngàn gió biển
Thương thì thương vương vấn sớm chiều
Heo may cành trúc la đà
Bát cơm miếng nước chén trà hẩm hiu

Thêm khao khát thẫn thờ năm tháng
Trời trong veo lãng đãng mây thu
Yêu nhau trăm tuổi bạc đầu
Chinh nhân dặm thẳm có đau đớn lòng ?...

Đời phiêu lãng mênh mông khắp ngả
Dấu chân chim bến đậu lăn tăn
Trầu cau chỉ thắm môi son
Qua sông lỡ bến con thuyền trôi xuôi...

14.3.2010 Lu Hà



Sầu Mộng Nhớ Quê
chuyển thể từ thơ Chu Vương Miện
tặng các cô dâu Việt Nam lấy chồng Tàu

Chiều quan tái sương sa mây lạnh
Tựa gốc đa lóng lánh ngàn lau
Lưng chừng gió thoảng hương thu
Chim rừng lá rụng bể dâu ngậm ngùi.

Hoàng hôn xuống canh thâu trăng chếch
Nỗi niềm riêng bạc phếch người ơi!
Quanh sân còn đám bùi nhùi
Hỏi xem phong cảnh lòng ai tủi sầu ?...

Chuyện lơ láo không đầu không đuã
Buồn ngâm nga tình tứ ca dao
Nhạt nhoà dấu mực hiên rêu
Đoạn trường thê thảm nhuốm màu trần suy

Ngẫm trăm năm cõi người đau khổ
Kiếp đời như cây cỏ hoa rơi
Tua dua một mảnh trăng soi
Chim bay cá lặn tăm hơi mút muà

Đất san sát mái chuà cao mọc
Gió vi vu thông lạc điệu nào?
Nỉ non tiếng nhạc ngọt ngào
Suối tuôn róc rách nhiệm màu đắng cay

Nghe xoang xoảng chuông vàng khánh bạc
Giọng ca dao từng bước ầu ơ
Người ta dệt vải kéo tơ
Cho tôi gặp mộng được mơ với nàng…

Trời sao sáng thương chàng trăng ngọc
Đợi cau già dưới gốc em van
Mẹ cha mong chuối thơm ngon
Gieo cầu đúng chỗ gả con đúng nhà

Chuyên chính kẻ biết đâu lẽ đạo
Phá kỷ cương lễ giáo sang Tàu
Làm dâu xứ sở bơ vơ
Bồ hòn oán ngậm không bờ bến thương

Đêm lách cách gian buồng thông cưả
Chòi điếm canh nhục nhã thế này
Trong veo trời thoảng mây bay
Lấy chồng trung quốc đắng cay hở trời….

Ngày sáu khắc thở dài tê tái
Đêm năm canh nhức nhối u hoài
Đèn khuya dầu thiếu trêu ngươi
Hàng Nga song cưả mỉm cười miả mai

Nghe ai nói đẹp đời cứu đói
Một bước đi tươi rói giảm nghèo
Đong đưa lo chạy lên bà
Đường tơ chỉ đứt nương dâu lưá tằm...

Phận lẽ mọn tôi hèn lỡ bước
Hồ Xuân Hương Tổng Cóc tiếc xuân
Bán chôn nuôi miệng nuôi thân
Mình làm mình chiụ còn than nỗi gì?

Hoa cứ rụng lệ rơi sương đổ
Hạt mưa sa gom lá đầy sân
Đốt thành mây khói trầm luân
Ruột gan đứt đoạn thả hồn hư vô

Kiếp quả báo đàn bà con gái
Bờ cỏ khâu oan trái thương đau
Bao nhiêu tâm huyết đợi chờ
Tằm non chết yểu lá dâu uá vàng...

Thời lơ đãng đò ngang hờ hững
Chê núi này lững thững em sang
Lấy chồng Đài Bắc vẻ vang
Con sen đưá ở vội vàng làm chi?

Kể như gió thầm thì ảo não
Thuý Kiều xưa lần giở từng trang
Công cha nghiã mẹ mọi đằng
Bên tình bên hiếu lỡ làng đời con

Còn đâu nưã thuyền quyên yểu điệu
Lũy tre xanh hiền dịu mặt hoa
Ao bèo luống cải gà nhà
Đất lề quen thói bốn muà xanh tươi...

9.3.2010 Lu Hà



Qua Vùng Tịch Liêu
hoạ thơ Huệ Thu

Hồn về theo gió tìm sương
Bóng trăng thềm cưả ôm vòng lưng ong
Vi vu thoang thoảng hơi rừng
Lần ra thảm cỏ tận cùng về đâu?
Sông quê lá áo vườn sâu
Cô đơn chảy mãi mang sầu ra khơi
Heo may xào xạc đuà vui
Hằng Nga thơ thẩn ngậm ngùi làm thơ
Nghẹn ngào vương vấn sầu đưa
Chuông chuà xao động canh khuya im lìm
Xa bay hương nhụy sao tìm
Hồn còn đọng lại nỗi niềm xa xưa
Bốn phương dặm thẳm mây mờ
Hàng hiên rỏ lệ cơn mưa não lòng
Ba thu quặn lại sầu đong
Gói trong một cõi đoạn trường mà thôi!
Hồn về theo gió đuà vui
Đứng bên ngõ vắng lòng ai não nùng
Trần gian buồn thảm hư không
Sắc hương ảo vọng giưã vùng cô liêu
Dấu mòn sỏi cũ lối sau
Xác xơ cỏ dại lá sầu rưng rưng
Men theo chân núi bià rừng
Mênh mông trời đất tận cùng tìm đâu?
Rong rêu bám chặt chân cầu
Dòng sông thầm lặng rầu rầu buồn trôi
Bâng khuâng tìm lại niềm vui
Vẫn là chốn ấy hoa cười bướm mơ
Côn trùng rên rỉ mãi giờ
Hoang vu lẫn bóng chuông chuà sương tan
Đi đâu nào biết ai tìm !
Xót đau cho mãi nỗi niềm xa xưa
Hồn về người đã biết chưa?
Hàng me đẫm lệ giọt mưa não nùng
Buồn vui năm đợi tháng mong
Hững hờ lạnh lẽo như dòng sông trôi
Canh khuya thổn thức tàn rơi
Dầu hao le lói còn ai thương cùng
Cũng là không có có không
Hồn về ảo mộng qua vùng tịch liêu.


18.1.2010 Lu Hà

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét