Thứ Tư, 17 tháng 2, 2016

Thơ Tình Chùm 118


Ngày Giỗ Cha

Hôm qua là ngày giỗ cha
Lòng con băng giá lơ là thế sao?
Hôm nay trở lạnh sương mờ
Bên lò sưởi ấm làm thơ nhớ người


Gió đưa chiếc lá chơi vơi
Bay đi bay laị rã rời tình thâm
Tháng này tiền gửi âm thầm
Thay con nhờ mẹ mấy mâm gọi hồn

Xin cha thứ lỗi cho con
Ma chay cúng giỗ nguồn cơn giãi bày...
Thôi đành để khói hương bay
Gió thiêng cõi Phật cao dày gọi cha

Chư Tiên mách bảo cho ra
Cha con lạc lối Ngân Hà bơ vơ
Cửu tuyền địa phủ âm u
Ngày xưa công đức đời tu thế nào?

Công thành nghiệp quả ra sao
Cha con có được rước vào bồng lai?
Hay còn trôi nổi luân hồi
Cha ơi! Sóng cả thuyền đời lênh đênh

Nghiệp tan chuyển kiếp bồng bềnh
Mong cha tìm chốn công bình tự do
Đừng về chốn cũ nẻo xưa
Quanh năm vất vả sớm khuya tảo tần

Cha ơi lần bước dần dần
Đắn đo suy tính trông gần nhìn xa
Giờ này hồn ở đâu ta
Cha con có được Phật đà đoái thương?

Tử sinh trôi nổi vô thường
Trăm năm là mấy muà đông lạnh lùng
Ngày xưa, cha dạy con rằng:
Cá không ăn muối đau lòng mẹ cha

Nghiã tình phụ tử thiết tha
Có cha có mẹ ông bà vẫn hơn
Con chim đẹp ở lồng son
Xách lồng chim đẹp tâm hồn người nuôi

Con đâu hổ thẹn với người
Lời xưa cha dạy muối đời chẳng tan
Bao nhiêu sóng gió mưa ngàn
Đời trai lãng tử phong trần trải qua

Con đi trăm núi ngàn dâu
Đạp bao xác lá muà thu dãi dầu
Nỗi lòng cô quạnh âu sầu
Nhớ cha nhớ mẹ ông bà xóm thôn

Những lần cha nhớ thương con
Theo cha lẽo đẽo bên vườn cỏ non
Mừng vui con chạy lon ton
Chú cô họ mạc bà con ông bà

Mấy ngày ngắn ngủi chóng qua
Bâng khuâng theo mẹ tiễn cha ra đò
Sông Thao nước chảy lững lờ
Rác rều bèo bọt phù du cuộc đời

Ôm chân con chẳng muốn rời
Xoa đầu căn dặn xa xôi tủi hờn
Mình về vườn ruộng nuôi con
Chăm lo cha mẹ hoàng hôn bóng tà

Ra đi trăm mối tơ vò
Vợ hiền con nhỏ bơ vơ âu sầu
Đến khi cha được về nhà
Thì con đi khuất nẻo xa chiến trường

Bạc đầu vò võ nhớ thương
Tháng ngày hun hút con đường lặng thinh
Đời trai Nam Bắc tử sinh
Trập trùng cách trở tâm tình cha con

Đắng cay như ngậm bồ hòn
Nưả đời chẳng được gần luôn cha già
Bây giờ lại ở Châu Âu
Sinh nhai lập nhiệp làm thơ khóc người!

Muà thu 2007 Lu Hà





Theo Vòng Tử Sinh

Một thế kỷ trôi qua lầm lũi
Cây tre già bí lối nghĩ suy
Đồng quê tha thiết mặn mòi
Vầng trăng bàng bạc bóng người trầm luân

Gió thu thổi hoa tàn lá rụng
Triệu măng non gục xuống thê lương
Tưởng rằng trọn nghiã quê hương
Đua nhau tàn lụi theo vòng trần ai

Mây lãng đãng sầu bi tê tái
Gió xuân cười man dại người ơi !
Thương đau giấc mộng u hoài
Bao nhiêu thập kỷ mảnh đời lầm than

Cứ chen lấn cỏ mòn tư tưởng
Dấu côn trùng ảo vọng thiên đàng
Ngậm ngùi lớp sóng Trần Vương
Chia năm sẻ bảy tìm đường thủy chung...

Kẻ lãnh đạo khoe khoang thông thái
Trí cao siêu vời vợi mênh mông
Sai lầm là chuyện vô thường
Trái tim sắt đá kỷ cương giống nòi

Cứ vắt đất thay trời cần mẫn
Giọt mồ hôi mãn nguyện niềm vui
Bình yên hạnh phúc còn dài
Cùng nhau sống chết muôn người đồng ca...

Đời cứ thế cao xa ảo vọng
Giòng sông quê thầm lặng mơ hồ
Cộng đồng thế giới xót xa
Tự hào dân tộc chê nhau khác loài

Lũ Tây trắng hình hài dị hợm
Chẳng giống ta đằm thắm yêu thương
Bế quan toả cảng một lòng
Thói quen truyền thống theo vòng tử sinh

Cưả hé mở long lanh ánh bạc
Cây tre già phủ phục cầu van
Giang sơn gấm vóc điêu tàn
Kẻ no nguời đói bần hàn bi thương

Ai là kẻ huyênh hoang muá bút
Áng thơ thần bay vút lên cao
Tre già măng mọc lao đao
Lâm ly ảo não nghẹn ngào thở than

Càng ngây ngất mê man dân nước
Gió vi vu lạc bước sa đà
Thông tin mưa gió âu sầu
Con giun quằn quại bờ ao vũng bùn

Bầy quỷ đỏ làm nên sự nghiệp
Chủ nhân ông tham nhũng dã man
Nước non một dải trăng tàn
Bắc Nam thống nhất toàn dân gượng cười

Cây tre già sương rơi lệ đổ
Ánh hào quang một thuở đưa đường
Huân chương lấp lánh sao vàng
Treo bên quán nước ngỡ ngàng người qua

Năm Canh Dần người la kẻ lối
Tình thương yêu đồng loại nhạt nhoà
Chửi cha cái giống điêu ngoa
Lưu vong phản bội làm thơ cho đời

Không nhẫn nại kiên trì vững bước
Lê thân tàn điạ ngục trần gian
Ranh ma chạy chốn thoát thân
Giả nhân giả nghiã lại còn ba hoa

Đạo đức giả bơ vơ sầu khổ
Thả hồn thơ giả bộ vô tư
Văn chương cóc nhái điêu toa
Nhớ quê thương nước lọc lưà dối gian

Phải như cụ Lan Viên Tố Hữu
Cùng Hoài Thanh Xuân Diệu ngất ngây
Tre già xơ xác tro bay
Nghìn năm thiên cổ u hoài xót xa

Chú thích: Bài thơ này hình như tôi đã cảm tác sau khi đọc một bài thơ theo thể tự do cuả một tác giả nào đó viết về cây tre già Việt Nam ở trên mạng Internet.
Tôi suy ngẫm về cây tre là biểu tượng cho quê hương và đặt bài thơ cuả tôi với tiêu đề " Theo Vòng Tử Sinh ".

17.1.2010 Lu Hà


Nếu Mai Tôi Chết
chuyển thể từ thơ Mai Hoài Thu

Mai tôi chết anh còn đưa tiễn ?
Giọt sương rơi thơ thẩn bên đời
Cỏ cây rầu rĩ hoa rơi
Dải tang nấm mộ khóc người trầm luân

Tấm khăn liệm gói thân giá lạnh
Trái tim băng cô quạnh buồn trôi
Thì thào xào xạc bên tai
Xót cho lữ khách xứ người bơ vơ

Trong huyệt mộ hố sâu thăm thẳm
Một thời xa ảm đạm trần ai
Ngậm ngùi tê tái bờ môi
Tình thù duyên thế mệnh trời đắng cay

Thế là hết một đời thương nhớ
Còn gì đâu sương gió mưa rơi
Lời nguyền kết tóc xa xôi
Xe hoa áo cưới lỡ rồi anh ơi!

Chỉ xin lại một lời khẩn nguyện
Bên bàn thờ khói quyện mùi hương
Hồn về chớ lạnh tàn nhang
Bơ vơ lạc lõng mộ hoang cỏ tàn

Bốn mươi chín ngày còn thảng thốt
Đi về đâu thống thiết anh ơi
Tiễn đưa bên chiếc quan tài
Hồn đi tìm lại những nơi hẹn hò…

Cõi trần thế bao la thảm hoạ
Dòng sông thương nhung nhớ phù sa
Nương dâu bãi bể phồn hoa
Bỗng đâu gió chướng nhạt nhoà hoàng hôn

Anh có khóc nỗi buồn trống trải
Hay mủi lòng tê tái đám tang
Dư thưà một gịọt lệ vương
Tiếc người bạc mệnh má hồng truân chiên

Than thở mãi hoàng hôn bóng tối
Gió vi vu rên rỉ côn trùng
Lập loè trên đám cỏ hoang
Lân tinh đom đóm lạc đường phù du

Hãy nín đi quên vào dĩ vãng
Một thời qua lãng đãng sầu bi
Tuyền đài mang trái tim côi
Sắt son hỏi lại cõi người trần ai

Một lần nưã để tôi thất vọng
Bao yêu thương vương vấn trên đời
Chết đi còn lại những gì
Đoạn trường an nghỉ u hoài ngàn thu.

27.2.2010 Lu Hà



Một Mình Sầu Tư
hoạ thơ Hàn Thiên Lương

Bâng khuâng giưã cảnh u sầu
Hoàng hôn rủ bóng bạc màu trần suy
Thẩn thơ sầu đọng những gì
Thông đàn lạc điệu trời thì đổ mưa!

Nỉ non sầu mộng ngẩn ngơ
Hồn pha sương tuyết trăng mờ khói xa
Nước non ngấn lệ sông hà
Quê hương yêu dấu tuổi già mẹ mong

Thơ bay nhuộm khói hương lòng
Theo về quê mẹ trôi dòng trần gian
Trùng dương xa cách vạn ngàn
Thương người thiếu phụ lệ tràn vì ta

Trời sầu đất thảm kêu la
Non xanh biển rộng tìm đâu là nhà
Nhạc vàng văng vẳng gần xa
Dạm đường cách trở bạc màu gió sương

Mây xa núi ngự sông hương
Cố đô cổ kính ai thường nhớ không?
Thuyền xưa chiếc bách long đong
Thân ta chiếc lá theo dòng tử sinh

Hôm nay buồn cả trời xanh
Bên song cưả sổ bất bình non sông
Thân cô lữ khách dặm trường
Bùi ngùi chén rượu mà lòng nao nao

Quê hương ở tận phương nao
Rừng chè đồi cọ gió đưa ngạt ngào
Đồng xanh sông nước bến bờ
Lao xao cá nhảy tuổi thơ vui đuà

Đường làng bướm trắng vờn hoa
La đà mặt nước cánh cò lả lơi
Hò ơ! Nón trắng thuyền trôi
Bóng cô thôn nữ một thời thương yêu

Hàng tre rủ tóc đìu hiu
Thuyền ai lẳng lặng ra khơi vắng nhà
Cuốc cày mưa nắng sớm khuya
Con ong cái kén chiều tà nương dâu

Quê hương văng vẳng từ xa
Dưng dưng rỏ lệ sầu tư ngậm ngùi
Chập chờn le lói sương rơi
Kià ai thơ thẩn lẻ loi một mình

Lâng lâng một cõi riêng mình
Hương vườn ngào ngạt xuyên mành chỉ tơ
Lao xao tâm thức xô bờ
Trầm tư giây phút nỗi đau càng đầy

Xa quê biền biệt tháng ngày
Trần gian đằng đẵng mây trời ngẩn ngơ
Cuối năm bên chén rượu đào
Nghẹn ngào cố quốc cơ cầu lưu vong.

25.7.2009 Lu Hà



Lục Bát Cho Em
hoạ thơ Hồ Bảo Thanh

Thương em anh mới thế này
Làm thơ lục bát nhỡ ngày xa nhau
Mặn mà lưu luyến đôi ta
Ái ân để lại tình thơ theo vần
Bâng khuâng sương khói phù vân
Ngẩn ngơ thơ thẩn lúc gần lúc xa
Dưạ vai bờ liễu thướt tha
Xoã làn mây tóc nụ hoa xuân cười
Sông quê bên lở bên bồi
Buồn vui theo gió một thời thương yêu
Dầm mưa dãi nắng sớm chiều
Năm canh gà gáy còn bao vụng về…
Tâm tình thư thả em nghe
Nỗi niềm trang trải trăm bề ngổn ngang
Em ơi! Có thấu cho lòng
Bài thơ lục bát theo dòng sông trôi…


15.12.2009 Lu Hà

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét