Thứ Tư, 17 tháng 2, 2016

Thơ Tình Chùm 104





Bầm Ơi!

Trung du rừng cọ đồi chè
Vẳng nghe tiếng hát đêm hè buông xa
Con cò bay lả bay la
Cánh non chập chững la đà trời xanh

Đêm giông dột mái nhà tranh
Nhường con chỗ ráo bầm dành chỗ mưa
Nuôi con chẳng quản sớm trưa
Canh gà muối lạc sớm khuya mẹ hiền
Gửi con đến tận tối đèn
Để bầm tát nước làng bên bộn bề
Con cò lặn lội đồng quê
Nhớ con bé nhỏ chạy về thăm con
Tảo tần nuôi nấng bé ngoan
Bầm mua chim ngói muối sườn giòn tan
Thịt thăn mắm ruốc ăn dần
Mua kèn con thổi mua quần vải nâu
Tắm ao chớ đến chỗ sâu
Đi chơi đừng có ở lâu mẹ buồn
Thương lo cho đến bồn chồn
 Yên tâm bầm nhé lo toan ruộng vườn
Nuôi cho khoẻ mạnh lớn khôn
Bé còn đi học  bảng son đợi chờ
Con bầm nuôi mộng lớn lao
Than ôi! Chẳng được cơ đồ nước non
Phương xa một mảnh tâm hồn
Bầm ơi! Đằng đẵng hoàng hôn u buồn
Tro tàn lơ lửng sườn non
Tấm thân ma daị Trường Sơn đoạ đầy
Muỗi rừng bọ chó một bầy
Thi nhau xé xác thân gày bầm ơi!
Hoa na xoan rụng vàng rơi
Con chim nhảy nhót trêu ngươi mẹ già
Bầm tôi nước mắt đầm đià
Con ơi! Sáng tối ra vào ngóng con
Cầu xin Đức Phật ban ơn
Giang tay phù trợ cho con về nhà
Ba năm vàng vọt màu da
Giật mình sừng sững như ma hiện hồn
Mẹ già cầm lấy tay con
Hai hàng nước mắt trào tuôn nghẹn ngào
Con  còn sống thật hay sao?
Biệt vô âm tín biết bao trăng tròn
Đoán già rồi laị đoán non
Não nùng bài vị bà con xa gần
Miền Nam hồn lạc Bắc phần
Ghi công tấm bảng khóc than gửi về
Tự nhiên gió núi miền quê
Con bầm từ nẻo sơn khê laị nhà
Mẹ mừng tầm tã nhạt nhoà
Ngóng con đã mấy muà thu lá vàng
Hầu bao chẳng tiếc chẳng màng
Con ăn laị sức xóm làng đầy vơi...
Còn người còn của con ơi!
Con còn sống xót phúc đời nhà ta
Bồ câu cách thủy chín dừ
Thêm muì ngải cứu trứng gà đánh kem
Ăn đi hồi sức tráng niên
Nghìn thu thương bóng mẹ hiền trung du
Con nay sống ở Châu Âu
Mẹ gần thế kỷ âu sầu nhớ con
Nhớ con mẹ nhé đừng buồn
Tự do con phải luôn luôn xa nhà!

Chú Thích: Năm 2008 mẫu thân cuả tôi còn sống

 2008  Lu Hà





Thơ Của Anh
tặng Trần Trung Đạo

Thơ của anh là cốc nước tràn
Lá muà thu khắc dấu điêu tàn
Hoa hồng trắng bốn muà gai góc
Tuổi ấu thơ xơ xác tủi hờn

Thơ của anh là vạn cuộc đời
Cầu bơ cầu bất ở muôn nơi
Bầy chim non thiếu nơi nương tựa
Cháy nắng Sài gòn tìm bóng cây

Thơ của anh cho bé không trường
Đói ăn thất học thiếu tình thương
Cho bà mẹ nợ: con dòng sữa
Đi bán máu và gục giữa đường

Thơ của anh cho những thiệt thòi
Một thời trai trẻ sớm qua trôi
Ngày xưa kiêu dũng canh phòng tuyến
Giờ đã thân tàn biết mấy ai?

Kể hết làm sao những nỗi buồn
Giọt thơ thấm đẫm ướt từng trang
Mà bao năm tháng anh từng traỉ
Ở một miền quê lá uá vàng !

Lu Hà


Đông Buồn
tặng tuổi trẻ Việt Nam

Một muà đông lạnh buồn
Hoa phượng vĩ lià tan
Sương mai rầu ngọn cỏ
Đêm dài đông luị tàn

Chim không buồn hát ca
Lơ thơ vài nhành hoa
Vườn nhà ai xót laị
Bông cúc ngày hôm qua

Muà đông hãy còn đây
Mà thiên hạ đã say
Chen nhau đi chợ tết
Mà em buồn lắm thay

Giá cả cứ leo thang
Mặc nhà ai tăng lương
Mẹ đi làm không đủ
Công việc laị thất thường

Em phaỉ biết làm sao
Trong thời buổi gian lao
Tuy em còn bé lắm
Nuôi chí mộng xây cao

Em học đêm học ngày
Mong nở mặt nở mày
Đua cho kỳ thi tới
Học tài không ruỉ may

Không con ông cháu cha
Không biếu xén tặng quà
Chông chờ vào tài lực
Mong rằng em vượt qua

Là học sinh đời nay
Xã hội lắm đổi thay
Nhiễu nhương đầy tiêu cực
Tiền tình trong phòng thi

Còn dăm ngày đón xuân
Tiễn đưa muà đông buồn
Em cầu xin trời Phật
Nước giàu và dân an.

Muà Đông 2007 Lu Hà



Sầu Mộng Hồn Thơ
hoạ thơ Huệ Thu

Chàng đi bỏ dở cuộc chơi
Nàng thơ hiệp sĩ như người mất gươm
Còn đâu nhạc điệu nỉ non
Vô thường chén ngọc rượu buồn mình vui

Hồn thơ cánh hạc thương đời
Trần gian mù mịt đất trời thảm say
Người đi trong gió cát bay
Đêm trăng vắng bóng ai hay cho tình

Ngọn đèn soi bóng in hình
Giai không tứ đại tử sinh là gì?
Chân Như rồi cũng Như Lai
Không hình không sắc vô vi luận bàn….

Bạn bè trước lạ sau quen
Năm châu tứ hải quan san một nhà
Sài môn chủ quán Huệ Thu
Hữu duyên tương ngộ chỉ là thơ thơ

Gặp nhau rồi lại ngẩn ngơ
Đàn xưa ai gảy Bá Nha Tử Kỳ
Hợp tan như đám mây trời
Vân du mộng ảo nổi trôi trần đời

4.11.2009 Lu Hà



Bình Minh Đợi Chờ
hoạ thơ Dương Quân

Sáng nay trời hửng nắng thu
Lá vàng xao xác mây mù sương giăng
Bồi hồi nhớ dải khăn quàng
Cuả người em gái tuổi vàng xinh tươi
Nghẹn ngào từng giọt mưa rơi
Thấm vào lòng đất cho người tình thâm
Đá vàng kể chuyện trăm năm
Còn đây đôi ngả trần duyên tơ lòng
Tưởng đàn dạo khúc yêu thương
Ngờ đâu dây đứt tình trường sầu đưa
Cung thương non nỉ hồn xưa
Gió thu văng vẳng ngẩn ngơ mộng vàng
Nhớ em phố vắng chiều buông
Chia tay sầu đọng ngỡ ngàng muà đông
Tháng năm sóng vỗ phũ phàng
Con thuyền định mệnh dập dàng lô xô
Lạc loài thương cánh hải âu
Bơ vơ giưã biển đôi bờ tử sinh
Gió thu lồng lộng trời xanh
Nắng hồng le lói bình minh đợi chờ…

19.11.2009 Lu Hà


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét