Uá Màu Mực Phai
chuyển thể thơ Vũ Hoàng Chương: Lá Thư
Ngày Trước
Trăng ảm đạm vương sầu vạn cổ
Mười năm dài thổ lộ bằng thư
Bâng quơ hò hẹn là hư
Sắt son mỏng mảnh duyên tơ lỡ làng
Rượu cứ rót đêm đông giá lạnh
Chiếu chăn đơn lóng lánh đèn khuya
Cô miên rùng rợn hôn mê
Nỗi niềm tưởng nhớ sơn khê nẻo nào?
Gió âm tuởng lạc vào nệm gối
Gọi xa xăm bối rối hồn ơi!
Tơ tình sóng biển xa khơi
Cánh buồm viễn vọng tìm nơi bến bờ...
Hỡi năm tháng phai nhoà mộng điệp
Yêu đê mê trọn kiếp tàn phai
Mười năm còn chút này đây
Tình xưa e ấp trao tay mặn nồng
Ai đã viết yêu thương hưá hẹn
Nét thon gầy run rẩy đưa nhanh
Buổi đầu đâu dám em anh
Đơn sơ ngượng ngập tâm tình ngẩn ngơ
Hoa hé nụ hồn thơ nếp giấy
Nhắc làm chi thuở ấy tươi xanh
Tương tư ảo mộng duyên lành
Đêm nay xế nẻo để anh nghẹn ngào
Say đã gắng âu sầu hấp hối
Mưa, mưa hoài tê tái lòng đau
Gấm the từ buổi xa nhau
Vàng son mắt biếc bạc màu trần suy
Mình thương tiếc một thời dĩ vãng
Giấc mơ xưa lãng đãng chiều nay
Mây trời rỏ giọt bi ai
Mấy tuần nằm viện bồi hồi thở than
Đêm dằng dặc nỗi niềm ai oán
Áo xiêm bay tủi hận làm sao
Mưa hoài, mấy đêm liền nhau
Mười năm vọng lại uá màu mực phai...
Nghe lá rụng rã rời thân xác
Hồn bơ vơ xao xác màn đêm
Côn trùng rên rỉ thương tâm
Mưa càng nặng hạt nỗi niềm càng sâu....
Yêu sai lỡ để sầu vạn kiếp
Pháo vu qui tới tấp ngưạ xe
Chiều buồn đưa tiễn người đi
Mười năm còn lại chút này mà thôi...
1.7.2010 Lu Hà
Hỏi Thăm Nguyệt Lão
chuyển thể thơ Hồ Thụy Mỹ Hạnh: Muà Xuân
Tình Yêu
Muà xuân rạo rực đoá hoa
Cho lòng hồi hộp chan hoà ban mai
Có cô thiếu nữ mỉm cười
Mang theo hy vọng tràn đầy màu xanh
Muà xuân đơm trái hoàng anh
Con chim nhảy nhót trên cành líu lo
Hoàng hôn ánh mắt xanh lơ
Vi vu gió thổi giấc mơ nồng nàn
Sáng ra tỉnh giấc mộng trần
Bâng khuâng tư lự lệ tràn bờ mi
Tiên Nga nàng đã đi rồi
Nam Kha quận ấy một thời yêu thương
Cõi tiên ta chịu lỡ làng
Lâng lâng ảo giác vấn vương u hoài
Gió xuân lay động cổng trời
Hỏi ông Nguyệt Lão nhớ người trần duyên
?
15.7.2010 Lu Hà
Ngẩn Ngơ Lá Vàng
chuyển thể thơ Tuyền Linh: Vào Muà
Vào muà lá rụng vương hè
Phố xưa mộng tưởng em về bên anh
Con chim yêu khoảng trời xanh
Giọt thương giọt nhớ năm canh tủi sầu.
Ngập ngừng nưả tỉnh nưả mơ
Nắng chiều cuối hạ ngẩn ngơ thu về
Em đi khắp nẻo sơn khê
Vui buồn cùng với xác ve lá vàng.
Nồng nàn ngày ấy yêu thương
Giận hờn chăn gối vấn vương chân giường
Lo toan cả chuyện vô thường
Hoàng hôn Đà Lạt lỡ làng sương rơi !
Vẫn còn trăng nước sông trôi
Bao nhiêu kỷ niệm bồi hồi gửi trao
Chia tay ngấn lệ nghẹn ngào
Nhớ nhung thì biết làm sao bây giờ?
Chiều nay trời bỗng trở mưa
Nghe lòng thầm gọi thiết tha thuở nào
Đường Trần Quý Cáp quanh co
Lối vào nhà trọ ngẩn ngơ lá vàng !
20.7.2010 Lu Hà
Đêm Mất Ngủ
cảm tác qua thơ và ảnh cuả Hồ Thụy Mỹ Hạnh:
Điệp Khúc Trong Đêm
Đêm dài ảo não canh thâu
Em không ngủ được lên cầu thở than
Sương rơi lạnh lẽo vô vàn
Hàng cây soi bóng bần thần hoang vu
Đếm từng con số bơ vơ
Đếm đi đếm lại bến bờ dài thêm
Hàng Nga lấp ló chân thềm
Xa nhau năm tháng nỗi niềm sầu tư
Trắng đêm đâu phải lần đầu
Bao nhiêu kỷ niệm chuyến đò tình xưa
Con tầu lỡ bến đi xa
Ngày qua tháng lại ngẩn ngơ một mình
Heo may ngọn gió tơ mành
Qua song cưả sổ xây thành khói thu
U hoài mây trắng bao la
Cao Nguyên giờ đã bắt đầu muà mưa
Não nùng từng giọt mưa ngâu
Buồn như một khúc tình ca lỡ làng!
19.7.2010 Lu Hà
Mối Tình Tô Vũ
Đi sứ mà không thẹn quốc phong
Anh hùng danh sĩ sáng triều cương
Thuyền Vu gian trá hòng lung lạc
Tô Vũ nào xanh vỏ đỏ lòng
Ngục tối chẳng sờn bậc trí nhân
Trung quân ái quốc tấm lòng son
Hung nô run sợ người quân tử
Đày aỉ đàn dê đực đẻ con ?
Sớm tối bạn bầy với cỏ cây
Bức thư gửi nhạn gió mây bay
Một mai đỗ xuống vườn cung cấm
Hán Đế bàng hoàng đau xót thay
Trời đất hoang vu tuyết phủ dày
Nỗi buồn tê tái có ai hay
Bỗng đâu tiền sử xa xưa gọi
Bốn mắt nhìn nhau rụng rã rời…
Họ đã cô đơn thành vợ chồng
Rừng sâu rùng rợn nghiã tào khang
Đêm đông giông bão tình ân ái
Một bước chẳng dời bao mến thương
Rồi một ngày kia rụng cánh tàn
Muà hoa chẳng trọn tháng ngày xuân
Hán- Hồ hai nước thành giao hảo
Thánh chỉ ban ra giận dỗi hờn
Vua bắt chàng về Tô Vũ ơi
Nuí rừng thăm thẳm trái tim rơi
Đàn dê nhớ chủ kêu thê thảm
Gió rít nguồn cơn giọt vắn dài
Bi tình bi sử xót thương đau
Lẽo đẽo tiễn đưa lệ ưá sầu
Kẻ ở người đi đường khấp khểnh
Người rừng thiếu phụ nhớ trăng thu
Quan aỉ cỏ cây cũng héo hon
Quân binh nuốt giọt suối ưu phiền
Thương người danh sĩ duyên tiền sử
Khoảng cách ngàn năm hận thế trần
Bốn mắt đăm đăm buồn thảm thiết
Tháng ngày hạnh phúc phút ly tao
Chàng về sứ sở nàng heo hắt
Thui thuỉ từng cơn gió tuyết gào…
Một gói cỏn con của nuí rừng
Đường xa dạm thẳm xót thương cùng
Chớ quên đói khát ôm nhau khóc
Đèn đỏ thành đô đêm vắng trăng...
Nàng lại trở về hang tối xưa
Ngoái đầu hút bóng bước chân xa
Ổ rơm lạnh lẽo con thơ dại
Trằn trọc hoang vu lệ ứa trào
Người ở kinh thành muôn tiếng reo
Hai hàng văn võ giữa vương triều
Hán vương ngự giá nghênh thân tiếp
Tô Vũ bâng khuâng một chén sầu
Tôi viết bài thơ tỏ ngợi ca
Mối tình Tô Vũ với trăng sao
Ngàn thu vằng vặc còn thương nhớ
Thiếu phụ rừng xanh trong cõi mơ.
2008 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét