Thứ Tư, 6 tháng 4, 2016

Thơ Tình Chùm 207

 



Vô Thường Em Ơi!
cảm tác thơ Thi Nguyên: Vô Thường

Mưa rơi rã cánh hoa vàng
Mây đen đưa tiễn cô nàng qua sông
Bên kia em có lạnh lòng
Um tùm cỏ dại má hồng rưã tan...


Cô đơn nấm mộ hoang tàn
Bạn cùng giun dế trần gian phũ phàng
Còn bao kỷ niệm rộn ràng
Hồn thơ hưá hẹn mơ màng mến yêu

Dòng sông in bóng Vân Kiều
Chuyến đò yểu điệu mĩ miều tiên nga
Than ôi! bệnh tật chẳng tha
Lẻ loi màu áo nắng tà chiều buông...

Phòng văn lạnh ngắt như đồng
Cung đàn lổi nhịp tơ trùng phím loan
Ngàn thu yên giấc bình an
Trả vay duyên nợ ái ân vô thường.

Chú thích: Thơ tưởng nhớ tới nữ thi sĩ Chiếc Lá Vàng

18.2.2012 Lu Hà



Gian Nan Chẳng Từ
cảm tác thơ Phạm Minh Tuân: Mơ Hoa

Đêm khuya gặp mộng thiên thu
Trùng dương dặm thẳm chân cầu ngẩn ngơ
Hồn theo mây gió vân du
Chuyện xưa nhắc lại bến bờ tương tư...

Nôn nao cảnh đẹp hoang vu
Dạt dào sóng vỗ giang đầu nỉ non
Nơi đây giọt lệ trào tuôn
Lâu rồi còn nhớ biển cồn mưa giăng...

Khung trời điểm hạt sương trăng
Dạo chơi gót ngọc gác vàng lầu son
Hằng Nga đắm đuối giận hờn
Lá thu rơi rụng linh hồn bơ vơ...

Bóng ai huyền ảo xa mờ
Luân hồi thổn thức bến bờ trầm luân
Giã từ đau khổ trần căn
Đường về Tây Trúc gian nan chẳng từ

Quy y cưả Phật chân tu
Giai không tứ đại tình thù lià xa
Chày kình thanh tịnh cảnh chuà
Bờ mê bến giác ma tà đảo điên

Quyết tâm xoá bỏ muộn phiền
Tâm viên ý mã triền miên não nề
Mịt mù khắp nẻo sơn khê
Mùi hoa thoang thoảng bốn bề lưả thiêu...

Xót xa yểu điệu dáng kiều
Đoạn trường canh lạc bóng chiều hoàng hôn
Khổ đau ôi những cô hồn
Thất tình lục dục sói mòn thiền tu...!

20.2.2012 Lu Hà



Hồn Đau Rượu Đắng
cảm tác thơ Mai hoài Thu và Thủy anh Lam: Chén Rượu Đời

Hồn đau rượu đắng khối sầu
Đêm nay chẳng biết về đâu bây giờ?
Nhân tình thế thái hư hao
Thay màu áo bạc nghẹn ngào xót xa...

Uống đi sáu nẻo ta bà
Mộng rơi sương đọng mái đầu tương tư
Đêm khuya trăng sáng chân cầu
Bờ môi thấm mặn giang đầu nỉ non...

Uống đi tủi hận trào tuôn
Cho mây chếnh choáng gió buồn ngừng lay
Cho sao rơi rụng tối nay
Nghiã tình ân ái trắng tay còn gì...?

Uống say biển cả chơi vơi
Cho phai kỷ niệm tả tơi cuộc đời
Cho hoa hết cả bồi hồi
Bướm ong rã rượi biển khơi chập chờn...

Còn ai thổ lộ nguồn cơn
Vơi đầy ân nghiã bồn chồn yêu thương
Trăm năm tượng đá rêu vong
Biển còn đo được cõi lòng thẳm sâu...

Chén này lơi lả canh sầu
Ngày mai còn nhớ ai đâu mà chờ...?
Trầm luân tìm lại con đò
Mà sao ngơ ngác hững hờ dòng trôi...

Mềm môi chén rượu cạn rồi
Mặc đời phiêu lãng trăng rơi bóng mềm
Vùi chôn ảo vọng êm đềm
Mưa rơi thấm ướt bên thềm lá bay

Rót đi chén rượu sầu cay
Bóng ma thấp thoáng lung lay ánh đèn
Buồn đưa theo áng mây đen
Hương đời nghèn nghẹn ưu phiền buông xa...

Hàng hiên thánh thót nhạt nhoà
Bao nhiêu thương nhớ mịt mù lòng ta
Trên kia nhấp nháy ngân hà
Dưới này có kẻ châu sa canh tàn

Khóc cho một thuở nồng nàn
Chén duyên chén nợ muôn vàn tử sinh
Trăm năm hận mái đầu xanh
Đa tình tự cổ năm canh sụt sùi!

16.2.2012 Lu Hà



Châu Sa Lệ Ngừng
cảm tác thơ Thi Nguyên: Tưởng Rằng

Tưởng rằng sao lặn trăng quên
Nào ngờ bóng dáng tơ duyên còn đầy
Còn đâu ân ái vui vầy
Cung đàn lỗi nhịp đắng cay muôn phần...

Mây trôi dĩ vãng canh tàn
Tưởng hồn rũ sạch nồng nàn vấn vương
Dòng sông phẳng lặng bình thường
Nào ngờ sóng gợn tình thương ngỡ ngàng...

Mắt ai đắm đuối nhẹ nhàng
Bâng khuâng sầu đọng dở dang lỡ làng
Dấu yêu còn đó bẽ bàng
Trong như sương lạnh bên đàng gió bay

Còn đây là những hàng cây
Nâng niu phiến lá tuyết dày dưới chân
Tình tan như đoá hoa ngàn
Mảnh mai trắng xoá muôn vàn kim cương...

Luạ nhàu rượu nóng trào dâng
Dưới trăng biển khóc dã tràng cát xe
Gót chân lạnh lẽo ê chề
Niềm vui le lói não nề qua mau...

Xót xa ngọn sóng bạc đầu
Con tim nếm trải dãi dầu nắng mưa
Tình đi đọng mối u sầu
Đoạn đường ngắn ngủi  châu sa lệ ngừng!

16.2.2012 Lu Hà




Tình Quê Non Nước
tặng nữ sĩ Thi Nguyên


"Tôi đi quan sát dân tình
Một nơi phong cảnh hữu tình nên thơ
Để cho lòng lại mộng mơ
Trở về xứ ấy ngày chờ... quy tiên "
                                    Thi Nguyên


Tôi kể lại lòng còn thổn thức
Về thăm quê ký ức dạt dào
Cô tiên xoã tóc đợi chờ
Hai câu thơ vẫn nghẹn ngào còn đây

Kià trái núi chuyện đầy thống thiết
Có chàng trai đi lính cộng hoà
Chết đi để lại nấm mồ
Ngực cô thiếu nữ bên bờ vực sâu

Cồn cát trắng lô nhô tha thiết
Du khách tìm tắm mát xả hơi
Hòn chồng nhớ vợ xa xôi
Đá chen chúc xếp cuộc đời thương đau...

Mát rười rượi quán trà ai đó
Tách cà phê miá đá mặn mà
Trở về đô thị bên kia
Chợ Đầm ngập lụt mịt mù mưa rơi!

Cảnh sầm uất muôn nơi tứ xứ
Lũ lượt theo trảy hội sớm trưa
Đất lành cảnh Bụt chiêm bao
Long Sơn đại tự trên cao đó mà...

Đứng sừng sững Thích Ca đức Phật
Rất giản đơn thân thiết nhân loài
Hoà bình thế giới người ơi!
Dạo vườn thượng uyển bồi hồi lòng ai...

Hương vị thấm lẩu cay má đỏ
Dưới cội già chuông đổ chiều êm
Cầu hồn xiêu thoát từng đêm
Một đài tưởng niệm nỗi niềm bay xa...

Ôi! khúc nhạc lòng ru xao xuyến
Búp sen hồng phấn chấn biển đông
Gió trời lồng lộng mênh mông
Công viên rất rộng bóng hồng thướt tha...

Từng đợt sóng vỗ bờ trăn trở
Nghe âm vang nhắc nhở lòng ta
Thăm dinh Bảo Đại không xa
Hải Dương đại học một toà khang trang

Cỏ giải thảm bên đường hoa lá
Chốn sân rồng cảnh lạ cõi tiên
Chạnh lòng nhỏ giọt ưu phiền
Từ hi thái hậu vào quên lãng rồi...

Người xưa khuất dòng đời trống vắng
Cuộc dinh hoàn cay đắng xót xa
Đường Trần thị Tính có nhà
Cho tôi tạm trú đậm đà dễ thương...

Người trong xóm hiền lương phúc hậu
Lúc chuyện trò quê mọ a ha...
Ngắt câu âm vọng thoảng xa
Chị Dung tốt bụng thật thà mến yêu

Khói lam toả sớm chiều đầm ấm
Có anh chàng chân lấm tay bùn
Người tuy xấu xí ân cần
Tuy rằng dị tật bần hàn vẫn vui

Cuộc sống thật vui tươi lành mạnh
Nơi xóm nghèo phong cảnh đẹp thay
Chào nhau thân thiện thường hay
Cà phê đầu ngõ vơi đầy xôn xao

Nhà anh Trọng bây giờ giàu nhất
Con Từ Nghiêm chị biết hay không?
Làng trên xóm dưới một lòng
Không ghen tỵ nạnh hoà đồng cùng nhau

Tôi vẫn nhớ luật sư chất giọng
Tên là Hà ngay thẳng nói nhanh
Nghe như xe lưả tốc hành
Người mua kẻ bán chân thành cám ơn

Và còn nưã tâm hồn lãng mạn
Memory ấn tượng nhạc tình
Nôn nao ngây ngất trời xanh
Buồn vui bay bổng thắm cành phù dung...

Ôi! xứ sở mở vòng tay rộng
Chàng thanh niên long trọng mỉm cười
Nắng mưa chẳng quản ngại gì
Xe ôm chở mẹ khắp nơi chào mừng...

Em gái nhỏ tưng bừng thanh lịch
Rất thông minh nhí nhảnh tuyệt vời
Món ăn và cả tình người
Lẩu dê ngòn ngọt cho đời khó quên

Lắm quán xá các miền la liệt
Những món ăn người Việt quen thân
Gặp cô Lê Thị Bảo Trân
Mới hai mươi tuổi trầm luân biển hồ...

Học rất giỏi căn nhà xiêu vẹo
Chăm lo em mẹ bị tâm thần
Cầm sao lệ chảy ưá tràn
Thương sao số phận trăm phần xót xa

Hoa mật ngọt  bao giờ có được
Còn người cha bỏ mặc đàn con
Bốn người lòng vẫn sắt son
Cày thuê cuốc mướn lớn khôn qua ngày...

Đậu đại học chua cay vay mượn
Cả hai trường muốn nhận em vào
Bà con lối xóm nghẹn ngào
Cùng nhau chiu chắt đoá hoa thơm làng

Tôi ngưỡng mộ văn chương thành quả
Rất tự hào quá bộ thăm em
Chút lòng chẳng muốn lấy thêm
Còn bao người khổ hơn em chị à...!

Mắt rơm rớm hiền từ nhân hậu
Tuy em nghèo lòng dạ sáng ngời
Chẳng tham hồ hởi cuả người
Sống bằng nghị lực tuyệt vời thanh cao...

Ngọn đuốc sáng sương mờ vô vị
Xoá làm sao chuyện kể thương tâm
Vĩnh Trung nước mắt âm thầm
Mong dân đoàn kết cho tằm nhả tơ...

Thương hàng xóm vực nghèo kham khổ
Cả tấm lòng cao cả thiết tha
Nha Trang thành phố nở hoa
Tình người rạng rỡ nhạt nhoà nước non!

16.2.2012 Lu Hà






Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét