Thứ Năm, 13 tháng 11, 2014

Văn Hóa Và Đấu Tố



 


Chữ văn hoá người ta vẫn thường viết và nói với nhau hàng ngày. Chúng ta luôn nghe người ta khen chê nhau như người này sống có văn hoá, kẻ kia thiếu văn hoá. Nhưng văn
hoá là gì? Nếu định nghiã một khái niệm có ý nghiã rộng và trìu tượng như thế này thì dài dòng và mênh mông vô cùng. Theo tôi chỉ cần nên hiểu một cách đơn giản là phương thức tạo ra vẻ đẹp tinh thần thể xác riêng cuả một người hay cuả cả một dân tộc, hay rộng hơn cả một loài người. Ta tạm chia ra ba thời kỳ : Cổ, trung, đại. Người nào thì văn hoá ấy, có vẻ đẹp riêng khi y ăn nói, đi đứng, viết văn hoặc làm thơ v. v... Mỗi người có một phong cách thể hiện riêng cái văn hoá cuả mình hay cuả cả cộng đồng dân tộc mà mình quen sống như vậy từ thuở nhỏ.

Người có văn hoá không nhất thiết phải học cao, nhiều bằng cấp và lắm chữ nghiã. Người ít học cũng không phải là không có văn hoá, sự biết tôn trọng người khác biết giữ gìn lời ăn tiếng nói cũng chính là tự tôn trọng mình. Họ mới chính là người có văn hoá.

Trong một cuộc khẩu chiến giưã tôi là tác giả một bài báo và các nick nặc danh phản hồi. Tôi đơn cử một nickname là Butta. Người này làm như có vẻ bàng quan trung gian đạo mạo. Nhưng chính y cũng đang lao vào xoáy cuả chuyện đuôi co tôm cá. Y nghêu ngao:“ Chuột chê khỉ mày hôi. Khỉ mới bảo rằng cả họ mày thơm“. Rồi y bảo mấy ông già cãi nhau như đánh ghen, toàn là người có học cả, toàn những từ ngữ phế thải cũng mang ra dùng.

Mới nghe thì tưởng y là người trung gian thông hiểu .Nhưng chính y chưa hẳn là vai trung gian giả bộ ngô nghê hay cũng là ngưá mồm mới vào đây, thật vô duyên quá. Nếu y không phải là đồng bọn với một dây nick nặc danh, nếu y không có ý thức chống đối căm thù tôi thì y vào đây làm gì? Mấy câu văn và cả thơ ví von cuả y chẳng có ý nghiã gì trong chuyện khuyên can mấy ông già cả.

Mấy ông già này đều dưới tên nặc danh, toàn giọng lưỡi cung cách cuả thành phần trung kiên nhất cuả đảng cộng sản. Cũng có thể là những ngưòi giả danh tỵ nạn cộng sản. Nói như Butta nói càng chứng minh y có văn hoá hay không có văn hoá. Cái tâm khi y viết ra nói ra mới là quan trọng. Tuy y giả vờ hay thực bụng phê phán từ ngữ phế thải. Coi như là phân tro rác rưởi không đáng dùng trong văn chương.Hình như y chẳng hiểu gì mục đích nội dung những bài tôi viết ra? Nó cũng là văn chương cả đấy, nó cũng là tiểu luận diễn giải, nó cũng là ký sự ,bút sự đấy. Nó cũng là truyện lạ đó đây trên diễn đàn văn học đấy. Nếu đọc kỹ suy nghĩ đôi chút nó chẳng giống cãi nhau tí nào cả. Nó cũng đáng để cho các cháu thanh thiếu niên Việt Nam đọc để hiểu về cõi đời dung tục, trần thế đầy bụi bặm mà các cháu đang phải sống. Nó chẳng phải là thiên đường, chẳng đơn giản chút nào cả như cha ông chú bác các cháu thanh thiếu niên ở Việt Nam theo đuổi. Tai sao ta cấm đoán các cháu đọc? Hãy để cho trí tuệ các cháu được mở mang rộng ra?

Có thể y, Butta chẳng hiểu gì bản chất cuả câu chuyện tại sao người ta tấn công tôi? Y không hiểu ý đồ người khác cố tình lăn xả vào chống đối tôi một cách điên cuồng vì mục đích gì? Có thể bản thân cá nhân họ cũng bất ổn, bấn loạn, bức xúc, tức tối khi đọc văn thơ cuả tôi. Nên họ mới cố tình dây dưa khà kiạ với tác giả. Họ muốn bảo vệ chính họ. Họ có thể họ là con cháu những nhân vật trong thơ tôi. Hoặc là những tín đồ cuả đạo sùng bái cá nhân, sùng bái thần tượng Hồ Chí Minh?

Vì sao họ phải điên cuồng chống đống tôi như một con thiêu thân? Họ tìm đồng đồng minh chiến hữu, họ biện luận văn thơ tôi như thằng dở hơi nên chẳng ai muốn dây vào.Coi như là không dây với hủi. Chỉ có họ là đại diện, là anh hùng, là kẻ ngang sức ngang tài với tôi mới đủ sức răn đe chỉ giáo cho tôi? Họ tự tin trí tuệ cuả họ rất cao thâm. Họ được vũ trang bằng chủ nghiã Mác Lê Nin bách chiến bách thắng? Họ không tin họ dở hơi, hâm hấp mà chính tôi mới hâm hấp dở hơi, điên khùng khi kể tội hoang dâm vô luân bất tín cuả ông Hồ. Họ tự tin chính họ mới có đức nhân, mới có liêm sỉ để làm người, nhân phẩm siêu phàm theo gương bác Hồ vĩ đại.. Họ cố tình cản tôi đừng làm thơ viết văn nưã .

Tôi là người làm thơ viết văn cho thiên hạ đọc và chính Butta vào đây mục đích cũng chỉ để thưởng thức văn thơ đấy thôi.Đây không phải là chuyện cãi nhau cuả mấy ông già, đây là một cuộc đấu tranh ý thức hệ. Lãnh tụ tối cao Mao Trạch Đông cuả Đảng cộng sản trung quốc là người chủ xướng cách mạng văn hoá lại là người vô văn hoá nhất:" Trí thức không bằng cục phân " là một câu nói tầm bậy cuả bọn du thủ du thực đá cá lăn dưa dưới chân cầu ông Lãnh . Ông ta đã dùng cả cục phân để sỉ nhục cả một tầng lớp trí thức, trong khi đó lại hô hào cách mạng văn hoá văn hoá. Mao trạch Đông muốn xoá bỏ cà một nền văn hoá cổ truyền, nền văn minh Trung Hoa để theo nền văn hoá cuả quỷ Satan vô thần vật chất

Đây không phải là chuyện cãi nhau đánh ghen cuả mấy ông già đâu? Cũng có người với tấm lòng ưu ái bao dung, có ý thức động viên nhắn nhủ tôi. Tôi cũng cảm khích lại và công khai viết thư cám ơn.Tôi là một tác giả cuả hàng loạt bài thơ bài văn. Còn họ là độc giả họ vào đây để thưởng thức thơ. Họ không làm ra bài thơ bài văn nào để phục vụ độc giả thì thôi, lại còn cố ý phá bĩnh nói những câu hàm hồ vu cáo tác giả. Mà tôi có quen biết oán thù gì với họ đâu ? Họ có lời miả mai bóng gió diễu cợt tôi để tôi đừng viết nưã. Hay ý thức tư tưởng cuả họ đối nghịch với những đièu tôi viết ra. Họ vu cho tôi mang bệnh vĩ đại, vĩ cuồng, chỉ nghĩ đến hư danh tiếng tăm là nhà thơ, muốn cho mình được nổi tiếng, muốn mình là thiên tài v.v… Họ bảo tôi viết văn làm thơ không hay phạm thượng quá nhiều v. v...

Thuốc đắng dã tật, sự thật mất lòng. Người nông dân chân lấm tay bùn, hút thuốc lào, chửi bậy nói tục đánh rắm rong nhưng tâm điạ họ lưong thảo . Tôi lại coi họ có văn hoá nhân bản hơn những những kẻ lúc nào cũng bệ vệ bảnh bao chải chuốt, ăn nói nhỏ nhẹ, lời lẽ văn hoa dễ thương nhưng chuyện la cà các vùng quê để dùng tiền săn gái chưa đủ tuổi vị thành niên. Cái tâm mới là quan trọng có thực là người có văn hoá không? Những từ ngữ phế thải nếu dùng đúng lúc trong văn chương, kể cả trong diễn giải tranh biện thì ý nghiã thanh cao cuả nó cũng vô cùng. Tất nhiên những cuộc tranh biện ý thức hệ bình thường ta cũng không nên dùng , chỉ trong trường hợp đặc biệt khẩn cấp, bất dắc dĩ mà thôi. Để nhấn mạnh tầm quan trọng cuả vấn đề thiết tưởng cũng không có gì là chê trách. Cái quan trọng dùng đúng lúc đúng lúc đúng chỗ, đúng ngưòi, đúng cảnh, đúng đối tượng thì giá trị cuả nó cũng rất cao hơn cả những lời hoa mỹ sạch sẽ đấy.
Tôi không chỉ lên án ông Hồ mà cả tên ác ôn cai thầu văn hoá văn nghệ cuả ông ta là Tố Hữu, bàn tay y đã đẫm máu và tội ác trong vụ án oan nhân văn giai phẩm trước đây.


Thơ Ông Cóc

Ông là con cóc lạ trần gian
Loài vật sinh ra có bốn chân
Ông có hay không loài cóc nhái
Suốt đời chỉ biết nhảy bằng chân

Tôi biết rằng ông kẻ bất nhân
Mặt trời gian dối buốt tim dân
Giọt thơ lai láng hồn non nước
Vãi cả ra quần bậc trí nhân

Vỗ ngực tự khen chỉ có ông
U mê tăm tối vẫn kiêu căng
Mật gan nhựa độc sâu tâm địa
Răng nghiến thành thơ cóc sấm vang

Nam Á nổi cơn giông cách mạng
Cánh đồng tắm máu tưới muôn dân
Mỗi khi cóc đỏ nuôi thù hận
Mưa lại sầu thương thảm thế trần

Con cóc một thu thành đế vương
Bầm ơi! Năn nỉ khắp non sông
Mạ non tay cấy ôi tình mẹ
Mủ cóc tuôn ra nát tấm lòng

Con cóc đỏ lòng thật thế ư
Thương bầm thiên hạ có bao nhiêu?
Thì ra mẹ đẻ quên nòi giống
Thơ cóc tuyên truyền thích nói điêu

Tình thương giai cấp máu chan nhoà
Dễ từ lỗ nẻ mà chui ra
Đói ăn đại hạn tìm sâu bọ
Nghiến răng con cóc báo trời mưa...

Cóc vẫn thường khoe năm bước dài
Bắt đầu nguyên thủy thuở xa xôi
Trải qua nô lệ rồi phong kiến
Tư bản nhảy lên đến cõi trời

Cộng sản thiên đường cóc mộng mơ
Trần gian hưởng thụ cuả dư thưà
Ếch ương cóc nhái muà thơ lớn
Tố Hữu vờn chơi những bóng ma

Thơ cóc ngày xưa rất thịnh hành
Bước từ Việt Bắc chốn rừng xanh
Thong dong tám thước tha hồ rộng
Sắt máu đường đi cóc hoá tinh

Mấy thập kỷ qua chuyện đã rồi
Vần thơ mưa máu cóc phun coi
Điên đầu rửa não bao con cháu
Thơ cóc tôn vinh nhục thế này

Con cóc nghiến răng động sấm vang
Cơn giông cách mạng nước tuôn dòng
Trôi bao hồn trẻ theo dòng xoáy
Thân xác phơi đầy ngập núi sông

Nhắm mắt bám chân con cóc hoài
Nhảy qua năm bước chạy theo dài
Dư thưà một bước đòi thiêu cháy
Quá độ thiên đường ai có hay?...

Nực cười con cóc cũng làm thơ
Ú ớ tự khen đáng mấy xu
Trái tim máu mủ từ gan mật
Nhục nhã ngàn năm uế xứ mù.

24.8.2008 Lu Hà



Thơ Cuả Tôi Và Sự Đấu Tố

Tôi đọc qua là rõ thủ đoạn cuả ông. Ông cố ý làm cho tôi cụt hứng, nhụt chí đi và đừng sáng tác nưã. Vì sao? Có thể lắm, ông là công an phụ trách mảng thông tin văn hoá cuả bộ công an cộng sản. Ông thấy thơ tôi cứ phao phao thẳng ruột ngưạ phê phán xã hội còn mạnh mồm hơn cả, nhân văn giai phẩm ngày xưa. Ở Việt Nam chưa biết chừng ông sẽ bắt tôi, bỏ tù hoặc một phát đạn bí mật bắn vào sau gáy cho câm mẹ cái mồm nó đi là xong như bạn gọi nó là“ Cái ÓT“. Ông bóng gió bảo tôi, có ai nhìn thấy gáy mình đâu, nhưng vẫn có cái gương để soi. Ra cái điều mặt tôi bẩn lắm, thơ tôi xấu xa bẩn thỉu nghèo nàn lắm. Nội dung trong thơ chẳng có cái quái gì chỉ toàn than thân trách phận , chê đời, oán trách nhân thế.Thơ không biết ca ngợi ông A, bà B, không biết ca ngợi chế độ ưu việt xã hội chủ nghiã và ông Hồ Chí Minh.

. Đối với ông thơ này không đáng một đồng xu rỉ. Bởi vì não trạng cuả ông đã bão hoà với dung dich hormonnen cuả cuả văn chương hiện thực xã hội chủ nghiã. Hoặc không cộng sản thì ông cũng có chưá dung dịch tiểu nhân bần tiện một nét tâm lý cuả kẻ hạ nhân xu thời đón gió. Ông nguyền ruả tôi người có tâm hồn thi phú và bảo tôi cứ hay họa lại thơ cuả người khác, làm nhu vậy là có ý chèn ép là kẻ bụng dạ cuả kẻ tiểu nhân, là con cáo khốn nạn cuả thi ca , nó muốn nhờ đó để tôn xưng mình lên đây…Nên cần có cái gương để soi như mấy câi nhí nhố ông đã viết ra. Theo tôi chính ông nên hồi tỉnh hãy tự soi mặt mình bằng những cái gương đấu tranh cho dân chủ tự do bị chết oan uổng hoặc bị cầm cố bệnh tật mà chết dần chết mòn.

Ông bảo sốngg như Hữu Loan là ngu, làm liên lụy đến cả vợ con. Sống một đời như vậy không bằng ông, không hơn con chó hoang dại. Tiếc thay tôi không phải là một nhà đấu tranh dân chủ, và cũng chẳng ở trong một cái tổ chức quái gì hết để chống đối đảng và nhà nước độc tài cuả ông. Tôi về Việt Nam giúp dân để làm gì? Tôi có phải là nhà chính trị đâu? Tổ Quốc Việt Nam cuả tôi là một viên ngọc quý nhưng tôi chót đánh rơi nó rồi. Tôi bằng lòng với tổ quốc thứ hai cuả tôi , chỉ là một viên đá bình thường nhưng nó là cuả tôi, nó yêu thương bảo vệ tôi, nó không hăm doạ ghét bỏ tôi. Tôi đã tức tưởi ra đi khi mất viên ngọc quý thì lại tìm thấy viên đá khác bình thường trên lục điạ châu Âu này.Tôi chỉ là một ngã thi sĩ giang hồ ngông cuồng thích tự do tâm hồn phiêu diêu bốn bể mà thôi. Hay chính ông cũng hẹp hòi mà bảo tôi cuồng ngôn, vĩ ngôn, điên loạn dám so sánh mình với các thi sĩ cổ kim ngày xưa. Tôi so sánh để làm cái quái gì vì người ta có ý miả mai tôi không khiêm tốn, cứ hay gửi thơ lên mạng để khoe khoang. Tôi sẽ được cái gì khi tôi làm thơ cho đời? Chả có gì hết, thơ tôi sẽ không in ra để bán lấy tiền. Tôi cũng chả kiếm chác lợi lộc điạ vị quyền lực gì cho cái sở thích cuả mình. Thơ tôi với ông không hay đâu, ông đừng mất công đọc tốn phí thời gian làm gì?

Là một người Việt Nam ông thưà biết tính nết người Việt Nam hay nói đến chữ khiêm tốn, học hỏi, đạo đức, nhân cách, liêm sỉ. Theo ông phải khiêm tốn như ông Hồ Chí Minh chẳng hạn? Thế thằng nhà báo Trần Dân Tiên là ai? Một kẻ vô danh vô thực từ cái lỗ nẻ nào mà tự dưng chui ra thế để viềt cuốn ca ngợi ông Hồ " Vưà đi đường vưà kể chuyện"?

Thơ phú nó chỉ là những tình cảm bột phát cuả một trái tim tâm hồn nó có là cái gì cao siêu huyền bí, đặc quyền, đặc lợi gì đâu mà phải tốn công lời qua tiếng lại gièm pha nhau như thế? Ông nói rất đúng tôi là kẻ cuồng ngôn. Là thi sĩ mang tiếng cuồng ngôn hoặc gán cho cái bệnh vĩ cuồng, vĩ đại không hợp với lỗ tai cuả ông lại là điều may mắn cho tôi. Vì người chê bai tôi lại là ông .Ông cố ý loại tôi ra khỏi cuộc chơi, loại ra khỏi tấm lòng bao dung bi thương cuả nhân quần. Ông biến thơ như là một tham vọng, danh vọng, khát vọng thèm muốn cuả cõi đời trần tục. Ông muốn tôi bị cô lập, bị tẩy chay. Ông cầu mong mọi ngưòi phỉ báng, đấu tố tôi như nhân văn giai phẩm ngày xưa. Ông bảo tôi là kẻ coi thường thiên hạ, là một ngã lộng ngôn ,vĩ ngôn ,kiêu căng như mèo khen mèo dài đuôi. Thơ cuả tôi chỉ là một thứ cỏ hoang dại, không phải là những bông hoa tư tưởng nằm trong lòng đảng. Càng không được vũ trang bằng chủ thuyết Mác Lê Nin khoa học bách chiến bách thắng. Thơ cuả tôi chỉ là thứ cỏ tầm thường cho trâu bò ăn trải dài trên những cánh đồng nhầy nhuạ đầy máu và nước mắt.

Đúng vậy, thơ văn cuả tôi viết ra chỉ để cho những tâm hồn nghèo khổ, những trái tim đã bị tê dại về những đau thương tang tóc trên đường đời. Thơ cuả tôi là máu thịt cuả cổ nhân xa xưa bị gạt ra khỏi lề đường cuả phồn hoa quyền quý.Thơ cuả tôi không đáng để cho các vị học giả trí thức cao thâm , quyền cao chức trọng trong bộ máy nhà nước độc tài cộng sản đọc. Thơ tôi không phải để cho những bàn tay khuân vàng thước ngọc, cầm cân nảy mực tô vẽ cho nền văn hoá chế độ cộng sản và xã hội phi nhân bản, đầy dã thú phải bận tâm. Thơ cuả tôi là con mèo hoang ,khoe khoang, cái đuôi dài cuả sự đau khổ bất công và thê lương cuả nhân quần xã hội. Thi sĩ ngông cuồng, cuồng ngôn, là điều đáng mừng. Biết bao người đã phải mượn rượu để ngông cuồng nói ra nỗi lòng mình bị cấm kỵ, bị phỉ báng, hạ nhục, bị đày đoạ khinh thường mà khi tỉnh táo lại không dám nói vì sợ cường quyền. Lý Bạch, Đỗ Phủ, Lý Thương Ẩn ngày xưa vẫn bị người đời xỉ nhục, thơ làm ra chê bai không kẻ xem đấy sao? Hàn Mạc Tử còn bị Xuân Diệu xỉ nhục là một ngả kiêu căng ngạo mạn, thơ làm ra nội dung nghèo nàn có cái quái gì đâu mà đọc. Thơ thế mà cũng làm. Thơ tôi không hay đâu, nhưng ai có quyền cấm tôi nói chuyện về thơ, có quyền viết đôi dòng về các bậc Thày cổ kim cuả tôi. Tôi không so sánh với tiền nhân. Sự tự tôn vinh mình chính là liều thuốc độc giết dần mòn tâm hồn cảm xúc cuả tôi. Nhưng rụt dè thái quá vì cái gọi là " Khiêm Tốn " cũng sẽ làm cho kẻ sĩ bạc nhược. Cái máu giang hồ thi sĩ sẽ vì đó mà xanh xao vàng vọt. Nam nhi mà, cũng có cái kiêu cuả kẻ dũng, không lẽ cứ tự ti biển thủ như kẻ tiểu nhân mãi sao? Nhưng sự miả mai cuả ông lại có tác dụng ngược lại làm tôi nhờ đó mà phấn chấn lên…Tự nhiên ông làm tôi có hứng lên mà viết ra bài thơ. Mục đích cuả ông là muốn tiêu huỷ đè nát cảm xúc cuả tôi, bằng cách thoá mạ kiểu đấu tố. Nhưng ông nhầm to rồi tôi là một kẻ tự do là công dân cuả một cường quốc kinh tế vào bậc nhất thế giới chứ có phải là con cừu ở một tiểu nhưọc quốc đâu? Cách làm cuả ông lại có kết quả ngược lại cảm xúc thi phú cuả tôi lại càng trào dâng bát ngát. Vậy ông có tức đến mức mà hộc máu mồm ra không?


Thơ Kể Chuyện Đời

Hồn thơ như suối chảy trên nguồn
Ai oán làm sao hỡi thế nhân
Giọt chữ chưá chan ra biển cả
Mênh mông đằm thắm với nhân quần

Giọt nước thương đau sôi bọt trắng
Như bao ân oán cõi trần gian
Bất công đày đoạ tuôn ra máu
Thơ kể ai nghe chuyện bất nhân

Ta nhớ ngày xưa tuổi ấu thơ
Sinh trong nước mắt đẫm trời mưa
Thê lương đói khổ đòn giai cấp
Đấu tố làng quê dấu xác xơ

Bà bế cháu đi xin sữa lạ
Nhà nhà túng thiếu nỗi cô đơn
Thành phần cốt cán càng hung tợn
Vườn trống nhà không đói thiếu ăn

Bài hát đầu tiên lãnh tụ ca
Suốt ngày mê mải tắm hồ ao
Ngây thơ khăn đỏ hồn tươi trẻ
Năm tháng dài theo với ước mơ...

Xã hội nhà trường dạy lọc lưà
Hung hăng chiến tuyến nhuộm tinh cầu
Tang thương đất nước vòng bom lửa
Khốn khổ thương đau cả bốn muà

Tội lỗi ai gây lụy cả ta
Bơ vơ chìm nổi cõi ta bà
Mấy năm sốt rét ho ra máu
Như cánh tro tàn bay lửng lơ

Nhìn cánh tro tàn lơ lửng bay
Đời trai tàn lụi nhé từ đây
Nhẹ tin theo bước bầy lang sói
Giải phóng miền Nam được cái gì?....

Miền Nam đâu phải trong đầy đoạ
Mảnh đất tự do ngọc viễn đông
Lấn chiếm xâm lăng thành kẻ cướp
Bất công vô lý nổi trời giông

Thây người trôi nổi sóng dạt bờ
Từ đó đến nay mất tự do
Giải phóng hoá thành quân cưỡng chiếm
Tráo từ đổi nghiã lũ điêu ngoa

Ta viết bài thơ cho những ai
Đoạn trường sao thể vẫn còn dài
Cùng nhau vạch mặt quân gian tặc
Tâm địa hiểm sâu hận ngất trời !

2008 Lu Hà



Thương Khóc Cho Đời

Chẳng biết hát hò chẳng muá may
Làm thơ ai oán khóc cho đời
Chẳng may sinh phải thời tao loạn
Cóc nhái nhảy lên để dạy người

Bao nhiêu oan trái kiếp lưu đày
Đất nước điêu tàn đắm biển khơi
Quê mẹ xa xưa thành chốn lạ
Về thăm nước mắt lại vơi đầy

Vẫn sông vẫn nước bến đò xưa
Đứng laị thời gian tiếc ngẩn ngơ
Cái buổi thiếu thời bao kỷ niệm
Giờ đây xơ xác bóng hoang vu

Chẳng thấy vui gì chỉ khổ đau
Về quê phố xá mải nhìn sau
An ninh chưa chắc toàn thân mạng
Một nhát sau lưng chuyện bất ngờ

Giờ chẳng ghét nhau chỉ nhớ thôi
Một thời trai trẻ căm thù ai?
Sinh ra bú mớm nuôi lòng hận
Chúng dạy giết người hoa máu tươi?....

Thiên đường như cõi mộng tương lai
Giai cấp đấu tranh kẻ vẽ vời
Tẩy não nhuộm hồn em bé nhỏ
Lớn lên đâm chém mới thành người

Thi đua dũng sỹ được nêu tên
Khắp chốn xa gần ngập giấy khen
Âm phủ trần gian tràn tước hiệu
Anh hùng quét rác vẫn đua chen?

Ta chỉ có thơ để khóc than
Chẳng mong cho được chữ văn nhân
Thế mà có kẻ cười như mếu
Thơ của người ta nhận vĩ nhân

Tài năng chẳng có cứ trơ ra
Dối trá gian manh cả với thơ
Thơ phú làm gì cho nhục nhã
Ngàn thu tiếng xấu vẫn còn lưu...!

2008 Lu Hà



Thơ Khóc Thương Đời
Thơ nối từ hai câu cuả Nam Trần

"Vần thơ gói trọn bao tâm sự,
Ngày tháng trôi đi lệ ướt nhoà"
Sông tương tầm tã bến sầu tư
Mặc khách si tình gội gió mưa...

Hỡi kẻ phong trần rằng có biết
Tâm viên ý mã chốn lao đao
Ngán cho duyên phận do trời định
Tủi hận năm canh bạc má đào

Cộng sản căm thù thơ với phú
Tòm tem đạo luật cấm làm thơ
Làm đơn chờ đợi thằng cha nó
Lọm khọm thân già chẳng dám mơ....

Trí tuệ sinh như cỏ bốn muà
Kim cô Lê Mác khoá trên đầu
Ngán cho số kiếp dân nô lệ
Làm thơ trái phép phải ngồi tù?

Rõ thối trò cười luật rừng hoang
Kià bầy khỉ đó phóng văn chương
Mắm tôm riềng mẻ cay mùi tỏi
Thịt chó giả cầy vẽ chủ trương

Thơ khóc thương đời cảnh nhiễu nhương
Việt Nam xuống dốc cảnh thê lương
Ngu dân độc trị theo truyền thống
Đại Hán lạc loài giống Bắc phương.

8.12.2011 Lu Hà

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét