Thứ Ba, 4 tháng 11, 2014

Nick Ma Và Bản Năng Sinh Tồn Hay Là Sự Tha Hóa Về Nhân Cách



 
 Hiện tượng những những kẻ mạo danh độc giả vào mạng để phá bĩnh. Họ hay sử dụng những chiêu nickname ma hoặc viết tên tôi sau đó viết vài dòng ngắn ngủi, những lời rất tục tằn thô bỉ, chửi đ.m, văng hết cái nọ cái kia ra . Rồi lu loa bảo tôi là cộng sản nằm vùng, đặc công đỏ. Hay già mồm chửi văn phong, thơ phú cuả tôi nghe rất ngang tai chưa từng thấy ai viết dở như tôi.


Họ muốn tôi bực bội phân tâm, thực ra tôi coi bọn này có phải giống người đâu mà phải bận mình. Thủy tổ cuả họ là Marx, Engels, Mao Trạch Đông, Hồ Chí Minh chả đã từng nói con người có nguồn gốc từ con vật đó sao? Cho nên họ coi những chuyện tha hoá về đạo đức, nhân cách là theo tấm gương cuả ông Hồ Chí Minh, đấu tranh giưã các loài theo học thuyết sinh vật cuả ông Darwin, chẳng qua là bản năng để sinh tồn cuả loài người cũng giống như loài vật mà thôi. Họ có tôn giáo nào đâu mà biết đưọc có sự trừng phạt cuả lương tâm hay thánh thần. Tôi xin đơn cử một vài người để các bạn lấy đó mà hiểu thủ đoạn giáo dục nhồi sọ cuả bọn lưu manh vô thần Hồ Chí Mít đã nhồi sọ vào máu thịt đám người này như thế nào?

Cái ông Gia Long quả là một người vô duyên, mặt dày, trán bóng vô cùng. Tôi chỉ làm thơ, thơ tôi dù hay hoặc dở thì đã có ngưòi khác đọc. Ai thuê ông, trả lương cho ông, để ông đóng vai kịch làm bạn đọc vào quán thơ vô cớ phá bĩnh xỉ mắng tôi? Hay là tự nguyện không công đóng vai hề mặt dày như vậy để làm gì ? Tôi khuyên ông phải đi tìm bác sĩ tâm lý học, khi nào thật bình tĩnh thì vào quán thơ thăm viếng thưởng thức thơ tôi cũng không muộn. Tôi gưỉ thơ vào đâu là quyền cuả tôi, tôi làm ra thơ chứ có phải ông làm ra đâu mà cứ chai mặt hỏi mãi : Sao mày không gưỉ vào CNN hay BBC ? Ông rõ thật là một người buồn cười và ngộ nghĩnh đáng thương. Thôi bây giờ tôi không viết dai viết dài với ông để làm gì ? Thơ tôi trịch thượng, kiêu căng, da diết, phô trương, đằm thắm, miả mai, chua cay, ngô nghê đều là phương cách biểu đạt nội dung, phong cách nghệ thuật cuả mỗi tác giả nói chung hay là cuả riêng tôi thì dính dáng gì đền ông? Thế giới dân chủ tự do làm thơ theo cảm hứng riêng cuả tâm hồn, tôi có phải là dảng viên cộng sản đâu mà phải làm thơ theo đề cương, chỉ thị, nghệ thuật vị nhân sinh. Lấy mục đích phục vụ quần chúng công nông nghèo khổ là chính. Ông bảo thơ phải khiêm tốn luôn đề cao vai trò lãnh đạo cuả giai cấp tiền phong. Ông cứ hâm hâm dở dở bảo tôi làm thơ phạm thượng quá, không coi các cụ ra gì. Các cụ là những ai ? Cụ Đồng, Cụ Chinh, Cụ Duẩn, cụ Hồ thì đã chết từ đỡi tám hoánh nào rồi. Tuổi tôi bây giờ cũng đáng gọi là cụ được rồi. Ông cứ một thằng Lu Hà, hai thằng Lu Hà cứ như kiểu cộng sản ngày xưa gọi những người bạc đầu như ông Ngô Đình Diệm là thằng Diệm, thằng Mỹ cho bõ ghét. Tôi có làm gì ông đâu sao mà ghét tôi như vậy ? Tôi có bao giờ phạm tội giết người, hay ăn cắp công quỹ tài sản cuả nhân dân đâu mà ông ghét tôi như vậy ? Khuyên ông cũng nên nghỉ ngơi đi thôi cho nó khoẻ người. Tôi làm thơ kiểu gì hay dở, chính trị , chính em cũng mặc thây con mẹ nó. Sao ông khổ vậy ông Gia Long ? Tôi lại phải mất thời gian làm bài thơ nưã về ông ông. Tôi chán lắm, không còn hứng làm thơ đểu, thơ trào phúng cho ông nưã đâu.

Đạo Hạnh Ma Tà
gửi người tự xưng Gia Long

Tôi không chính trị chính em
Làm thơ giải toả nỗi niềm đắng cay
Chửi cha chém chú làm chi
Quán thơ tôi đã quen rồi từ lâu
Bạn bè tứ hải năm châu
Tự do là chốn trăng muà gió bay
Dạt dào biển lệ men say
Tha hương hải ngoại vơi đầy tình quê
Mặc ai buà ngải lá mê
Mặc ai xiên xỏ chán chê đủ trò
Lưu manh lọc lõi côn đồ
Giả nhân giả nghiã luồn vào nghe thơ
Ma cô gài đặt ranh ma
Đông tây bốn mặt quanh co lượn lờ
Giả vờ chữ nghiã sa đà
Xưng danh bần cố vẫn là Gia Long
Thơ rằng: chính trị nhiễu nhương
Độc quyền đảng trị nên không xem thường
Rạch ròi tâm lý gian thương
Văn nô bồi bút đoạn trường trần ai
Gia Long tên ấy ca hoài
Hung hăng dữ tợn luân hồi trần căn
Bao nhiêu tạp niệm oán hờn
Sục sôi uất hận tuôn tràn máu sông
U mê tăm tối bất công
Độc tài đảng trị chủ trương ca hoài
Thiên la điạ võng lưới trời
Đầu trâu mặt ngựa lạc loài khuyển nhung
Chui luồn ngõ ngách muôn phương
Chặn đường khoá họng cản đường thơ ca
Lu Hà nặng nợ với thơ
Ngàn thu tiền định bến bờ khổ đau
Than ôi! trần thế dư thưà
Quán thơ là chốn bướm hoa đi về
Mây đen phủ kín bốn bề
ầm ầm sát khí chó dê hiện hình
Ma tà yêu quái vô minh
Giả chân giả ác sát sinh linh hồn
Gia Long đắc đạo ma thần
Mác Lê chủ thuyết lụi tàn tâm can
Bảo rằng già trẻ xa gần
Không ai tự đắc thi nhân như mày
Mày tao chí tớ chi đây
Nưả cười nưả khóc cáo cầy đọc thơ
Chê thơ mà cứ lăn vào
Vô duyên trán bóng mặt trơ ai bằng.

6.1.2010

Tôi rất ngạc nhiên, một người vô tư như tôi chẳng oán thù ai bao giờ, nhưng cũng khối người cứ nằng nặc lăn sả vào để sỉ mắng tôi?
Tất nhiên tôi cũng phải nói rõ cho họ biết tôi không đáng ghét đâu như họ lầm tưởng. Tôi không thích gây sự với cá nhân ai, chỉ làm thơ cho đời, yêu ghét phân minh rõ ràng. Thấy cái gì chướng tai gai mắt thì thì phải nói ra, bày tỏ cảm xúc cuả mình. Trước tình cảnh thê lương cuả người Việt Nam trong vòng tăm tối dưới ách cai trị cuả người cộng sản, tôi cũng rất buồn. Sao mà họ sinh ra mà khổ vậy, cứ đâm chém nhau hoài suốt từ năm 1945 cho đến bây giờ?

Hàng triệu người Việt Nam còm cõi bao đời cứ nhìn nhau gườm gườm như muốn ăn sống nuốt tươi nhau ngay cho hả. Để giành giật nhau cái gì, liệu có phải cũng chỉ vì miếng ăn, muốn cho gia đình con cháu mình được đoàn tụ vẻ vang hạnh phúc hơn người? Chỉ vì thế mà họ giết nhau như cầm thú và bảo rằng đấu tranh giai cấp. Vài trăm năm sau, con cháu ta sẽ sặc suạ cười cho thối muĩ cái ngu cuả cha ông nó thời chủ nghiã cộng sản gì đó hoành hành.

Hàng vạn ngưòi thân xác đã chôn sâu dưói đáy biển, hàng triệu xác chết đã chôn vùi khắp nơi cả hai miền nam bắc nhưng hạnh phúc chả thấy đâu chỉ hoạ chăng là giành cho một nhóm nhỏ vợ chồng con cái những người có chức có quyền, có súng đạn ,quân đội ,công an trong tay. Có người đầu năm mới không thèm chúc tụng cho tôi một lời cho tử tế, dù sao tôi cũng là một thi sĩ, hay cùng là một một nòi giống với nhau cả, không hiểu họ ăn cái gì mà ngu lâu vậy, cứ hằn học mãi với tôi hoài. Họ làm như là con quái vật tranh mất phần ăn tết cuả họ, lấy mất đi cái nồi cơm cuả gia đình họ không bằng? Vì tôi mà họ phải đói, phải khổ nên họ căm thù tôi?

Họ tin tưởng thương yêu sùng bái ai là quyền cuả họ. Nhưng đối với tôi những người mà họ tin tưởng thương yêu sùng bái lại là những kẻ thực chất là vô học lưu manh và đểu giả. Làm sao mà tôi có thể thương yêu sùng bái những kẻ có trí tuệ tầm thường mà chỉ số IQ kém hơn cả người bình thường được. Sùng bái những kẻ làm thơ con cóc, ăn cắp thơ, học đòi chủ thuyết ngoại lai mà cả thế giới văn minh khinh bỉ ruồng bỏ. Xin lỗi tôi không thể nhắm mắt cam tâm tôi mọi như họ được

.Tôi chỉ phê bình người cộng sản, chứ tôi không căm thù người cộng sản. Nếu chỉ có lý tưởng thôi nhưng không tàn ác dã man thì về mặt nhân phẩm, nhân cách cuả một con người tôi hoàn toàn tôn trọng. Ở tôi hoàn toàn không có sự hận thù bất cứ ai. Tôi chỉ là một thi sĩ binh thường, làm thơ để than thở , chia sẻ vui buồn với đời với nhân thế mà thôi. Mong những người không thích thơ tôi, không thích những bài tâm sự cuả tôi thì vui lòng đừng đọc, và để cho người khác dễ thông cảm với tôi đọc, nhất là các cháu thanh thiếu niên Việt Nam. Xin gửi bài thơ viết cho người lấy tên là Sài Gòn, cái tên muôn thuở cuả tình thương , thủ đô ngày nào cuả nhà nước miền nam cộng hoà. Cộng Sản cũng thích mưọn tên Sài Gòn để trá hình mỵ dân lắm. Sau này lại có kẻ lấy tên là Hà Nội, Cao Bằng , Đà Nẵng …để xỉ nhục tôi trên mạng vì cái tội hay làm thơ. Không biết là do cùng một người hay nhiều người đây ?

Giưã Vòng Lao Lý
gửi người lấy nickname Sài Gòn

Ba hoa ba phải là hèn
Coi xem giưã trốn dương trần lầm than
Thế gian chuộng cuả khinh bần
Quyền cao chức trọng tấm thân bạc vàng
Nhà cao cưả rộng khang trang
Đảng viên đánh bóng huy hoàng muôn dân
Giỏi nghề ăn bốc khóc gian
Trải bao thập kỷ tro tàn khói bay
Thủ tiêu mật vụ men say
Công an đảng trị mạng người xem khinh
Méo mồm bóp lại cũng xinh
Chủ trương đường lối sát sinh điạ đàng
Hỏi ai ăn cướp la làng
Đầu trâu mặt ngưạ rõ ràng viẹt gian
Xưa nay thế sự cơ hàn
Theo voi nhai bã ngu đần tố oan
Già mồm gái đĩ khoe trôn
Miếng ăn quá khẩu bán buôn giống nòi?
Dùi cui súng đạn đười ươi
Theo con khỉ đỏ lạc loài Hồ Mao
Đầu trâu mặt ngưạ côn đồ
Dân đen lưà lọc hận thù tà ma
Nhẫn tâm đánh đập khảo tra
Hậu môn dương vật đủ trò mua vui
Mác Lê đâu phải giống người
Đấu tranh vật chất giưã loài khuyển dương
Xót đau thế kỷ bi thương
Hỡi người dân Việt trong vòng lao lung
Từng đoàn vong quốc thê lương
Năm châu bốn biển tìm đường thoát thân
Đồng quê đỏ ngập máu tràn
Hố chôn tập thể mậu thân vẫn còn
Còn người còn nước còn non
Tự do hải ngoại vẹn tròn tình thương
Nghẹn ngào u uất tha hương
Cuối năm buồn tủi sầu vương ưá trào
Giết nhau đã chán chê chưa ?
Hận thù nhau mãi bao giờ thì thôi
Đọc thơ mà cũng sục sôi
Điên say mộng tỉnh hỡi người đời xưa…

4.1.2010 Lu Hà

Một vài phần tử quá khích, tỏ ra hung hãn cuồng tín vô cùng.Thực ra họ là những người không biết thưởng thức văn chương nghệ thuật. Đầu óc họ tối tăm mít đặc, cứ ba ba ruà ruà phản hồi nhắng nhít. Họ có thể họ đọc thông viết thạo tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Đừc v. v..., nhưng cái đó không đủ chứng minh gì về trình độ hiểu biết khả năng phân biệt đúng sai là người trí thức, đũ đảm bảo về tư chất nhân phẩm, văn hoá cuả họ? Đối với họ chỉ có sự cạnh tranh hơn thua, họ chẳng có tâm hồn nghệ sĩ thi sĩ quái gì hết. Cuộc sống vật chất, danh tiếng học vấn, quyền hành bổng lộc là cái đáng trọng vọng, khúm núm hơn cả. Họ chửi tôi rất thô tục như Chí Phèo ở giưã đường, trước bàn dân thiên hạ, họ tự sướng cảm thấy hãnh diện tự hào? Trong sâu thẳm tự họ biết mình là kẻ tiểu nhân, hèn mọn, vô liêm sỉ, là thằng đểu. Nên họ ngụy trang với những cái tên nhăng nhít khác nhau: Ba gai, Popbee, Thương Phế Binh, Kẻ Tàn Tật … để công khai dễ bề lăng mạ sỉ nhục tôi, họ biết rõ họ chỉ là một thằng bần cố nông về tâm hồn, không đáng một xu rỉ, nhưng dám chửi Lu Hà coi hắn như con chó ghẻ thì họ cũng là đủ oai rồi? Tôi có làm cái quái gì đâu mà làm tâm điạ họ lại điên cuồng bấn loạn như vậy? Chỉ làm thơ, tuy hơi nhiều tí một chút thì đã sao? Nội dung thơ nói cái gì là tâm trạng cuả người sáng tác trong cuộc sống muôn hình vạn trạng… Chỉ làm thơ thôi mà họ cũng chửi tôi hơn cả cường hào điạ chủ, ác bá ngày xưa bị đảng và quần chúng nông dân vu khống chụp mũ. Tôi kể chuyện này cho các bạn đồng nhiệp cuả tôi là người Đức, người Pháp, người Ý, người Hung, Ba Lan … Mọi người trợn mắt ngạc nhiên, họ cười rũ rươị cho tôi là nói dối, kể chuyện tiếu lâm Việt Nam cho họ nghe. Nhưng đây là câu chuyện đúng sự thật, các bạn hãy chứng cho tôi nhé. Xin đưọc chia sẻ với các bạn bài thơ song thất lục bát. Thể thơ này tôi rất khâm phục Cụ Hà Thượng Nhân , anh Nguyễn Gia Linh, Hồ Dắc Duy cũng thích viết

Đề cương Chú Hữu Chú Trường
tặng các văn nô bồi bút Cộng sản

Mấy thập kỷ đề cương tầm tã
Cộng sản về chủ nghiã ba xu
Gieo bao thảm hoạ thương đau
Nồi da xáo thịt u sầu nước non

Lớp trai tráng thân tàn ma dại
Dép cao vẩn đục bụi non sông
Triệu người ngã xuống thê lương
Bắc Nam đôi ngả tuyệt đường anh em

Cờ giải phóng Miền Nam phấp phới
Ngọc viễn đông tàn tụi bạo tàn
Tuyên truyền dối trá vô luân
Lưu manh bần cố nổi lên nắm quyền

Khoá miệng lưỡi thi nhân văn sĩ
Mất tự do liêm sỉ lăng loàn
Ba gai Tố Hữu đăng đàn
Dòng thơ con cóc máu tràn lệ rơi

Cứ như thế văn rơi thơ vãi
Chặng đường dài thế kỷ lầm than
Cục to cục bé quay tròn
Trường sơn lổn nhổn cháu con ngậm ngùi

Thói bới móc lớp này lớp khác
Hội thảo hoài lác đác văn nhân
Cạo lông rưả não tâm thần
Cùng đưòng bí lối điên gàn nổi xung

Bọn bồi bút lăng xăng lái xái
Trói tay hoài bí lối thoát thai
Câu què ý cụt công khai
Tối tăm chữ nghiã chôn vùi tương lai

Con hát hay mẹ lai rai bốc
Nghiã vẹn toàn kiếm chác hư danh
Lan Viên Tố Hữu Hoài Thanh
Tranh nhau muá bút sử xanh huy hoàng

Chốn thiên đình ngọc hoàng bịt mũi
Có đưá nào khuân thối lên đây
Chư tiên khổ sở mấy ngày
Rức đầu sổ mũi chúng mày tội chi?

Nơi hạ giới nô tài nhăn nhở
Chú Trường Chinh luận thảo đề cương
Cháu con theo đúng chủ chương

Nguyên si mà phết theo dòng văn chương

Màu hiện thực chói chang chế độ
Bát mắm tôm tem phiếu chia bôi
Đói nghèo lê bước theo đuôi
Vinh quang Đảng Bác trọn đời mang ơn

Cứ phét lác giang sơn hùng vĩ
Đất anh hùng thế kỷ hai mươi
Triệu người bỏ nước ra đi
Ở đâu cũng thế lưu đày trần gian

Ở hải ngoại kẻ hơn người kém
Thoát hiểm nghèo kiếm chốn nương thân
Năm thì mười hoạ tới thăm
Chẳng còn no đói bần hàn làm chi

Người trong nước ngược xuôi tất bật
Sống hôm nay chẳng biết ngày mai
Thôi thì nước chảy bèo trôi
Được đâu hay đó tội gì phải lo

Người thiên hạ đều như thế cả
Sống bon chen kèn cưạ hơn thua
Củ hành củ tỏi muối dưa
Mọi người bình đẳng chuồng lưà cầu an.

19.1.2010 Lu Hà

Năm mới năm me, thật mất cả vui. Tự nhiên cái ông Phong Điền này ở đâu lại chui ra, thơ chẳng ra thơ, phú chẳng ra phú. Chữ nghiã văn chương chưa sạch nước cản mà đòi lên tiếng dạy tôi. Mấy câu thơ nhí nha nhí nhố. Thế mà vẫn khối kẻ ở Việt Nam gật gù khen hay tán thưởng thơ hay vút đến tận cổng trời. Đến chư tiên phải ngạt mũi cảm cúm vì thơ ông hay quá. Xin lỗi ông Phong Điền, không biết ở Việt Nam ông có phải cán bộ cán bẹt gì không, là cán sự hay chuyên viên loại mâý? Theo tôi, không phải là tự cao tự đại làm gì, thơ ông tôi không ngửi được, nó sỗ sàng, lục bát cuả ông, cách gieo vần còn ê a như kiểu bài vè rẻ tiền. Tôi cứ nói thẳng mong ông đừng tự ái. Tất nhiên ông và khối kẻ cũng chê thơ tôi vào hạng tôm tép cóc nhái đấy thôi. Ai là cóc nhái hãy để cho thời gian kiểm chứng. Tôi xin sưả vài chữ trong bài thơ lúc bát vưà viết tặng ông. Thôi thì cây nhà lá vườn haỹ xem tạm vậy.

Phong Điền Văn Bá Siêu Nhân

Phong Điền bán chữ nuôi thân
Cúc cung tận tụy làm thân con cò
Dật dờ bến đảng bờ ma
Mác Lê chủ nghiã xác xơ giống nòi
Chửi tôi thì để làm gì
Giống nòi không thiếu hạng người tôi ông
Việt Nam nghiệp chướng đoạ đầy
Dao to buá lớn một bầy lưu manh
Mây đen Trung Cộng trời xanh
Oan hồn tử khí sinh linh điêu tàn
Lưu vong để tự cứu thân
Hành tinh tổ quốc con ơn Chuá trời
Quê hương tôi đã mất rồi
Vào tay mấy kẻ lạc loài như ông
Một đời khổ nhục thê lương
Thân trâu kiếp ngưạ tuôn dòng lệ rơi
Những ai phỉ báng giống nòi
Cam tâm bán nước hại người hiền lương ?
Phong Điền muá mép khoa trương
Giáo điều cằn cỗi mênh mông vô cùng
Tiến lên thế giới đại đồng
Một thời thê thảm theo dòng thời gian
Cu Ba Trung Cộng Bắc Hàn
Xót cho mấy đưá vẫn còn thủy chung?
Thương dân tôi mới than rằng:
Quê hương tan nát giống dòng còn đâu ?
Hận thù cơm áo dâng cao
Đầu rơi máu chảy bao giờ ngừng đây
Phong Điền dư rả hơn nguời
Lên xe xuống ngưạ mặt mày nở nang
Vênh vang điạ vị cao sang
Văn chương ba thước vào hàng tép tôm
Còn đâu Tố Hữu Lan Viên
Chén anh chén chú thơ văn luận bàn
Ú a ú ớ văn đàn
Hoài Thanh Xuân Diệu tưới tràn cung mây
Cóc ngồi dưới đáy giếng khơi
Ngu dân vạn đại mong đời hào quang
Vu oan gắp bỏ than hồng
Hư thân mất nết hỡi ông Phong Điền
Hương hồn sông núi tổ tiên
Cầu xin phù hộ cháu con một nhà.
Thương thay một kiếp phù du
Buồn thay một cõi ta bà đau thương
Kể từ tháng tám thành công
Hoàng triều thoái vị tan xương giống nòi
Việt Nam đỏ lưả liên hồi
Lúc sai lúc đúng thế thời đảo điên
Tung hoành chủ thuyết Lê Nin
Tháng mười cách mạng tro tàn gió bay
Việt Nam điêu đứng mê say
Phong Điền còn đó đắng cay dạy đời
Xin ông tỉnh lạị đi thôi
Chửi tôi thì để làm gì hỡi ông
Cuộc đời còn mấy tuần trăng
Văn chương thơ phú một lòng vì dân
Xin đừng ăn dối nói gian
Bẻ cong ngòi bút bán buôn linh hồn.

5.1.2010 Lu Hà

Sự Tàn Lụi Cuả Nhân Cách

Trong lịch sử loài người chưa bao giờ nhân cách bị phá huỷ đồi bại tiều tuỵ như ở Việt Nam

Thật vậy, đảng cộng sản Việt Nam và Hồ Chí Minh đã thành công trong việc áp đặt quyền thống trị trên toàn lãnh thổ và nhân cách bị phá hủy xuống mức trầm trọng. Ở miền bắc liên tục là 65 năm kể từ năm 1945 và ở miền nam là 35 năm kể từ năm 1975. Người Việt Nam nhìn chung đã hoá thân thành một giống người khác rồi. Về tiếng nói, vóc dáng, màu da, màu tóc và những khả năng sinh lý bẩm sinh là cái họ còn giữ lại được cuả người Việt Nam con Hồng cháu Lạc. Nhưng bản chất, tâm linh, tình cảm , tâm hồn , trái tim, nhân cách cuả con người nhân bản thì không còn hoàn toàn trọn vẹn là cuả người Việt Nam nưã. Người Việt Nam đã trở thành một giống người khác. Để lấy lại con người nhân bản, tôi tính từ cái mốc năm 1945 trở về trước. Theo tôi chúng ta sẽ còn phải tốn công mất đi vài thế hễ nưã. Nghiã là phải vài trăm năm sau chưa chắc chúng ta lấy lại được cái bảng thang cấp giá trị cuả người Việt Nam nhân bản.

Người Việt Nam những ai còn lương tri sẽ tự họ phải sấu hổ, mỗi khi, hơi một tí họ lại mang cái tổ tiên hàng nghìn năm văn hiến ra để khoe là con Hồng cháu Lạc. Họ phải tự thưà nhận chính bản thân họ và con cháu họ đã biến thái thành con cháu cuả Hồ chí Minh. So sánh con người Hồ Chí Minh và các cụ tổ tiên nhà ta xa xưa như Hai Bà Trưng, Trần Hưng Đạo, Nguyễn Trãi v.v… thì khác nhau hoàn toàn, không nói là đối lập như nước với lưả.

Để thay đổi lại con người Việt Nam hiện nay, để trở lại cội nguồn xa xưa theo tôi đã hết cách rồi. Tôi nói vậy có bi quan không?. Họ vẫn cứ tiếp tục phải sống, bon chen cầu cạnh, lấy vợ sinh con đẻ cái và dù cả khi đảng cộng sản không còn cầm quyền nưã . Thật đáng thương họ cứ phải sống như vậy theo những di chứng , nhân cách cuả Hồ Chí Minh di truyền vài thế hệ nưã. Dù cho cả khi lăng Ba Đình đã trở thành câu lạc bộ cuả những tâm hồn cộng sản xa xưa. Dù cho Hồ Chí Minh đã bị xếp xó bên lề đường cuả lịch sử và chính thức coi là tội nhân thiên cổ. Nhưng di chứng nhân cách cuả ông ta vẫn còn tồn tại trong mạch máu cuả nhiều người Việt Nam, truyền từ thế hệ này cho đến thế hệ khác. Có thể cứ dai dẳng mãi vài trăm năm sau như vậy. Nó đã trở thành những mã số những gen di truyền tồn tại trong máu cuả một bộ phận không nhỏ là người Việt Nam.

Với tình hình nguyên trạng như hiện nay: Hồ Chí Minh hiện ra loã lồ trước con mắt đồng bào hải ngoại và cộng đồng quốc tế là một con ác quỷ. Nhưng đảng cộng sản Việt Nam vẫn cố sống cố chết, phát động học tập noi theo gương bác Hồ vĩ đại. Cái bác Hồ vĩ đại này thực ra chưa hề có là con ngưòi bằng xương bằng thịt. Cái ông bác Hồ vĩ đại này thực ra là con đẻ do đảng và giới văn nghệ sĩ bồi bút nhào nặn ra mới đúng. Cái người có tên bác Hồ vĩ đại đó, tên cúng cơm Nguyễn Tất Thành có thể là có thật, được sinh ra ở Việt Nam, hay anh đã chết rồi trên đường đi Pari làm bồi bàn? Hay chết trong thời gian bị giam ở Tàu? Anh ta bị tình báo Tàu giết đi và thay thế một người Tàu khác. Do một hoàn cảnh ngẫu nhiên nào đó cũng sinh ra ở Việt Nam và biết nói giọng Nghệ An?. Tôi đặt giả thiết Hồ Chí Minh đó không phải anh Nguyễn Tất Thành con trai cụ phó bàng Sắc. Giống như một trường hợp một tướng tình báo cộng sản giả danh là con trai cuả một đai điền chủ nào đó là bạn ông Ngô Đình Diệm. trong tác phẩm X. 30 phá lưới. Ta cũng có thể nghi vấn ông Hồ hiện nay nằm ở Ba Đình có đúng là con ông phó bảng Sắc không hay là một ngã ngưòi Tàu chính cống con chuột trù?

Thật kinh hoàng đau đớn cho dân tộc Việt Nam, cư đinh ninh bác Hồ kính yêu có đôi dép cao xu giản dị đó là người Việt Nam. Nếu là người Việt Nam mà bán đứng tổ quốc làm tay sai cho Nga Tàu và cộng sản quốc tế, rồi lại bị đàn em chèn ép xây dựng thành một biểu tượng để tôn thờ học tập thì tôi còn biết nói làm sao? Coi đó như là định mệnh cuả người Việt Nam bị trời phạt?

Tôi quay trở lại cái nhân cách bị tha hoá xuống cấp như thú vật đó bằng một ví dụ cụ thể chính các bạn đã thấy dưới đây. Con cháu ông Hồ, có thể mang cái gen di truyền cuả ông trong tim óc, và mạch máu. Tôi vẫn hy vọng không phải là tất cả một thế hệ, người nào cũng giống Hồ, tồi tàn, lưu manh cả. Các bạn hãy đọc xuống dưới một bài thơ cuả tôi bị xuyên tạc cuả một người Việt Nam nào đó, tồi tệ hết sức. Hắn đã dấu tên, dù cả tên nặc danh cũng dấu vì hắn biết chơi trò tên nặc danh không lại với tôi. Hắn lợi dụng và xuyên tạc ngay bài thơ“ Đâu Có Sá Chi „ và viết rõ là Lu Hà tặng bản thân tôi. Hắn hy vọng tôi sẽ phân tâm, hay cáu gắt nhưng đối với tôi cái trò nhân cách cầm thú này tôi coi là cái quái gì. Chính hắn mới là kẻ khổ tâm trước tiên, hắn sẽ tự đày đoạ dày vò tâm não khi hắn về già và có thể sẽ phiền não, dù có trơ như đá, thì một lúc nào tính ngưòi vẫn trỗi dậy để làm người. Đây là một ví dụ có thật đã xảy ra. Chứ tôi không kể chuyện tiếu lâm hay biạ ra đâu. Một bằng chứng hùng hồn Hồ Chí Minh và đảng cộng sản đã thành công trong kế hoạch 10 năm trồng cây và 100 trồng người. Cây rừng vẫn sống cùng với người Việt Nam thêm vài thế hệ nưã với di sản cuả Hồ Chí Minh. Đó là một nỗi đau lòng thương tâm, khinh hoàng cho dân tộc Việt Nam xấu số, nhưng không thể khác được đi được với vận mệnh. Một định mệnh phũ phàng cuả toàn dân tộc, nhưng tôi vẫn hy vọng vào hồn thiêng sông núi sẽ có một thời đại mới đến với người Việt Nam hoà bình tự do thịnh vượng.

Về hiện tượng các nick ma viết phản hồi nhí nhố ba lăng nhăng. Vì trình độ có hạn mà nhiệm vụ đảng việt cộng, đảng tàu cộng, đảng ba xu ở hải ngoại cuả những chính khách sa lông xôi thịt trao nên các am đủ màu sắc từ nhiều phiá lăn sả vào cắn xé gấu quần ông H D D và tôi nham nhở vài dòng lúc thì lâm ly đoạn trường dân tộc, lúc thì trở mặt lỗ mãng tục tằn thô bỉ. Tôi muốn được chia sẻ lại với các bạn đàng hoàng có trí tuệ và tấm lòng theo tôi cũng không phải là ít cũng chăm chú đọc. Bài viết naỳ tôi viết 2 năm trước đây nhưng vẫn mang tính thời sự.

28.5.2012 Lu Hà

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét