Truyện kể của Lu Hà phần 3
Ai cũng bảo tôi giống bố tôi như đúc, từ khuân mặt, ánh mắt,
dáng đi. Nhưng bố tôi cao to hơn tôi, dáng dấp của một võ quan hơn tôi là một
văn sĩ. Khi tôi lớn lên chừng 2 hay 3 tuổi thì bố tôi đi học ở trường võ bị bên
Tàu về, hình như Hoàng Phố thì phải? Bố xé chiếc quần chống rét nơi miền biên
cương rừng thẳm tuyết dày may cho tôi một cái áo không biết có phải bằng da thật
hay bằng sợi tôi không nhớ nữa. Tôi nhớ hồi đó, tôi ngồi trên một chiếc xe mây
bốn bánh, cổ tôi đeo vòng bạc, 2 cổ tay vòng bạc và cả 2 cổ chân cũng vòng bạc.
Bây giờ tôi đoán có thể do bà nội bà ngoại và mẹ sợ tôi bị ma bắt đi ? Còn tôi
bây giờ nghĩ lại hóa ra lại hay để điều hòa âm dương.
Khi tôi 5 tuổi một buổi sáng ngủ dậy thấy một ông bộ đội
đeo quân hàm mấy ngôi sao lấp lánh nhìn tôi cười. Tôi thấy ông thắt khẩu súng
ngắn bên hông đi thăm khắp vườn, ra xem con lợn ủn ỉn, ông sờ tay vào các buồng
chuối. Tôi tò mò theo dõi ông xem ông làm gì? Ông ngoảnh lại vẫy tay, thì tôi bỏ
chạy. Hàng sáng ngủ dậy ông hay đánh kem trứng gà, rồi ông rót ra một cái cốc
nhỏ cho tôi uống, nhưng ông không thể nào bế được tôi. Nghe kể lại, ông buồn lắm
nên bảo với mẹ tôi: Chuyến này về phép sẽ mang tôi theo để cho tôi quen dần với
bố tôi.
Thời gian hai bố con ơ bên nhau rất ít, khi tôi từ Hạ Lào
trở về thì bố tôi lại bị thương nặng, bố kể mảnh bom làm thủng ruột sau đó các
bác sĩ làm phẫu thuật, chờ mãi cho tới khi có tiếng rắm đánh thì mọi người hân
hoan là đường ruột đã được thông.
Bố tôi có người anh em kết nghĩa làm sĩ quan ở bộ tổng
tham mưu, trước khi nhắm mắt xuôi tay ông cụ có căn dặn: Tôi có ba đứa con gái,
chỉ mong rằng sẽ có một đứa làm con dâu chú. Chú có mấy đứa con trai, tôi chỉ
thích thằng Hà đứa con đầu của chú. Trước khi về trường văn hóa Lạng Sơn bà vợ
ông cũng về quê thăm ông bà họ mạc của tôi, để xem gia phả tổ tông. Xem tôi có
xứng đáng làm con rể bà không? Còn tôi thì không nghĩ hai nhà đã có ý định đính
hôn với nhau. Bà nội tôi vẫn khoẻ mạnh, riêng ông tôi bị liệt nửa người và trở
nên lú lẫn. Tôi không ngờ chỉ có 3 năm xa cách mà mà ông tôi trở nên nông nỗi
này?
Tôi rất thương ông, rưng rưng nước mắt, hỏi ông có nhận ra
cháu không? Ông chỉ gật đầu, có một chú con ông em họ đứng bên cạnh hỏi: Bác chết
thì bác phù hộ cháu nhé, ông cũng gật đầu. Nhưng sau này chính ông chú này lại
chết bệnh, ông tôi cũng không thể phù hộ chú được.
Tôi nghĩ: Cũng do ông đã tính toán sai lầm, ông chỉ là đảng
viên thường tuy tuổi đảng cao nhất chi bộ xã. Trong cuộc họp ông tôi lại giơ
tay xung phong cho chú út tôi là con bà hai đi bộ đội, rồi chả may tử trận ở
trong Nam. Bà hai trở nên u uất oán hờn ông tôi cho là háo danh háo thắng, ông
tôi đã gián tiếp giết con. Bà hai đi khắp làng kêu khóc thảm thiết bêu riếu ông
tôi. Ông không thể nào chịu đựng nổi, nên ông mới uống rượu giải sầu, vác dao
chém nước, nước vẫn lặng thinh. Ngờ đâu uống chén tiêu sầu, thì sầu lại thêm sầu.
Ông tôi lúc đó hơn bảy mươi tuổi cũng không tránh khỏi khổ đau, thất tình lục dục.
Đời người chỉ ước uyên ương không mong thần tiên. Ông tôi laị mang cốt cách chí
khí nhà nho, lại là thứ Khổng Nho pha lẫn tạp niệm Mác Lê cộng sản giáo điều có
khác chi uống phải độc dược vậy, không thuốc nào giải được tâm bệnh. Bố tôi khi
đó đã chuẩn bị về hưu có về quê để phụng dưỡng cha. Bố tôi lại còn ham mê cờ bạc,
muốn một bước bốc giời. Nên bà tôi mắng chửi: Mày đi bộ đội, được đảng giáo dục nhiều không ngờ
vẫn chứng nào tật ấy, không mau mau mà về phủ quàn bố mày sắp chết đến nơi rồi.
Rồi bà tôi tức tối xông vào đám con bạc mắng chửi ầm ĩ. Thằng nào còn rủ rê con
bà cờ bạc, thì bà sẽ xé xác chúng mày ra….
Tôi thì ngược lại từ nhỏ cho đến khi về già tôi chưa hề
lai vãng vào một sòng bạc bao giờ. Tôi chỉ nghĩ mình thắng người ta thì số tiền
đó là lương bổng là máu và nước mắt của người ta, là cướp cơm cướp sữa của con
người ta. Còn mình thua là bởi tại mình ngu, mình tham lam nên để người ta bóc
lột mình dễ dàng như vậy.
Bố tôi hồi đó so với tôi bây giờ thì còn quá trẻ mới hơn
50 thôi. Còn ông tôi cũng chỉ hơn tôi vài tuổi. Té ra về mặt tri thức tôi còn
vượt xa cả ông lẫn bố tôi nhiều quá. Tôi không thích ông Khổng Tử, tôi chỉ ngưỡng
mộ hai ông Lão Tử tức Lý Nhĩ và ông Ngô Thừa Ân thôi. Tôi đánh giá cao hai ông
này hơn cả Đỗ Phủ, Lý Thái Bạch, Tô Đông Pha và Bạch Cư Dị. Tôi thành kính Đức
Phật Như Lai, nhưng không tin lắm vào cái gọi là nghiệp chướng quả báo, những rủi
do bất hạnh kiếp này lại đổ lỗi cho kiếp trước. Ví dụ một cô gái bán gà bị bọn
lưu manh cưỡng hiếp, đáng lý phải mang bọn tội phạm ra trừng trị thích đáng lại
lý giải nhiêu khê rắm rối nào là kiếp trước cô ấy phạm tội tà dâm. Vị sư quốc
doanh nào thuyết giảng như vậy có phải là bố láo, ác tăng, sàm ngôn không?
Tôi rất thích tọa thiền tĩnh tâm như các vị đại sư chính
danh chân tu. Cái gọi là luân hồi quả báo cũng không phải là không có lý. Theo
tôi là những gen di truyền từ đời này qua đời khác. Cha ông thánh thiện từng là
văn nhân thi sĩ, giàu lòng vị tha không lẽ nào sinh ra con là đồ tể trộm cướp? Tôi nghe theo lời dạy của các vị hiền triết
phương tây như Planton, Aristotter: Mọi đứa trẻ được sinh ra ở thế gian này đều
có thể hy vọng trở thành thiên tài, nếu như nó có một người mẹ, một người bà hay
một người chị tốt, nếu như nó không có dị tật bẩm sinh, nếu như nó được giáo dục
tự nhiên, tự do lành mạnh và không hề bị cưỡng ép nhồi sọ bởi một chủ thuyết xã
hội, một đảng phái, nhà nước độc tài nào. Cái gọi là năng khiếu bẩm sinh chỉ có
giá trị 10% còn 90 % vẫn là do giáo dục mà nên. Cái gọi là tu thân tề gia trị
quốc bình thiên hạ, hay cái gọi là chí nam nhi, quân xử thần tử, phụ xử tử
vong. Thần bất tử bất trung, tử bất vong bất hiếu. Chỉ là ngụy biện trí trá.
Công bằng mà nói nếu nghiên cứu kỹ toàn bộ học thuyết của
Khổng Tử, tất cả về cái gọi là tứ thư ngũ kinh thì không ai tin Khổng Tử có thể
nói một câu ngu xuẩn hồ đồ như thể? Câu đó là của thái tử Phù Tô khi nhận lệnh
của Tần Thủy Hoàng phải chết, do thừa tướng Lý Tư và thái giám Triệu Cao ngụy tạo
di chiếu. Mà cha con Tần Thủy Hoàng lại chiu ảnh hưởng trị dân, trị quốc theo lối
độc tài phái Pháp Gia do Tuân Tử và Hàn Phi Tử chủ xướng. Đến đời Vũ Hán Đế
gian manh cho là lời của nho gia. Đặt vua trên luật mở đường cho 2000 năm quân
chủ chuyên chế. Đến thời cộng sản cũng y xì như vậy, chỉ khác thay chữ vua
thành chữ đảng, đảng lại là vị vua tập thể, cao nhất là bộ chính trị. Đạo đức cộng
sản là trung thành với đảng, đảng bảo chết là phải chết vì sự nghiệp của đảng,
đảng bảo giết ai thì phải giết kẻ đó ngay tức khắc, không cần suy nghĩ và hỏi lại,
miễn là vì lợi ích của đảng.
Khi quay trở lại Hà Nội bố tôi bảo tôi để lại cái võng của
lính để bố may quần áo cho ông, quần áo may xong mới nhờ một chị cũng là bộ đội
người cùng làng, nhưng người nhà chị ta tham lam cũng lấy đi mất mà không mang đến
trao cho ông tôi.
Đời ông tôi thật là bất hạnh, một người sinh thời rất
thông minh, văn chương chữ nghĩa thơ phú uyên bác vô cùng. Mỗi khi có lễ hội ở
đình làng họ phải mời ông tôi lên làm chủ tế, phần thủ lợn bao giờ cũng phải để
phần dành cho ông tôi, nhưng ông tôi không nhận. Cuối đời ông lại bị liêt, đái ỉa một chỗ, bà
tôi, thím tôi, chú tôi và cả mẹ tôi, cô tôi nữa từ Hà Nội về phục dịch ông rất
là khổ sở. Nhưng công lao lớn nhất vẫn là chú thím tôi vì ở gần kề. Cho nên cả
cái nhà vườn tược chú tôi là con thứ, bố tôi để cho toàn quyền thừa kế luôn cả
việc hương hỏa cúng bái. Theo luật lệ của giòng họ thì cái nhà đó chỉ có bố tôi
hay tôi mới được phép ở. Nhưng cả hai bố con tôi chả ai thiết tha gì với cuộc sống
ở nơi quê mùa. Bố tôi thì cứ bám trụ ở Hà Nội mà hưởng lương hưu trí. Còn tôi
còn nuôi mộng bay xa hơn nữa dù có đến một chân trời xa lạ
Khi ông qua đời thì
tôi lại ở cộng hòa dân chủ Đức. Nghe chú tôi kể lại, đám ma người làng và các
làng lân cận đến chật ních, không có chỗ mà đứng. Mọi người đều thương tiếc ông tôi.
21.6.2019
Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét