Truyện kể của Lu Hà phần 3
Ai cũng bảo tôi giống bố tôi như đúc, từ khuân mặt, ánh mắt,
dáng đi. Nhưng bố tôi cao to hơn tôi, dáng dấp của một võ quan hơn tôi là một
văn sĩ. Khi tôi lớn lên chừng 2 hay 3 tuổi thì bố tôi đi học ở trường võ bị bên
Tàu về, hình như Hoàng Phố thì phải? Bố xé chiếc quần chống rét nơi miền biên
cương rừng thẳm tuyết dày may cho tôi một cái áo không biết có phải bằng da thật
hay bằng sợi tôi không nhớ nữa. Tôi nhớ hồi đó, tôi ngồi trên một chiếc xe mây
bốn bánh, cổ tôi đeo vòng bạc, 2 cổ tay vòng bạc và cả 2 cổ chân cũng vòng bạc.
Bây giờ tôi đoán có thể do bà nội bà ngoại và mẹ sợ tôi bị ma bắt đi ? Còn tôi
bây giờ nghĩ lại hóa ra lại hay để điều hòa âm dương.