Điều này khó có một câu trả
lời chính xác. Chỉ trừ khi mẹ ông ta sống lại và kể cho chúng ta biết: Sữa của
bà nuôi thằng cu Mác từ nhỏ có bị nhiễm độc hay không? Hay bà ta cho Mác ăn những
gì ? hay vì thiếu nhiều Vitamin mà ông ta dốt nát như vậy?
Đã dốt lại còn không biết điều, tốn công đọc sách, gom nhặt kiến thức rơi vãi cuả các nhà cho vào một bị, rồi trộn nháo nhào cả lên, bốc mùi men thối, sau mới cho mọi người ngửi, để hành hạ làm khổ sở, tâm não cuả hàng triệu người.
Thật vậy cả gần nưả dân số
loài người trên trái đất đã trúng phải bả độc cuả ông ta. Những gì ông ta đạo
văn, ăn cắp kiến thức cuả người khác, rồi lại viết bài phê phán họ thì mọi người
đều biết cả rồi. Tôi không phải là một triết gia, càng không phải là một nhà
bình luận, đọc sách không nhiều. Nhưng tôi không đến mức tối dạ cứ lao vào để đọc
để nghiền ngẫm những gì Mác viết.Theo tôi: ông ta là kẻ bệnh hoạn đáng thương,
một đạo tà ma giáo, một kẻ bị mắc bệnh thần kinh, nghèo khổ rách rưới, vợ già
con đông, giở mếu giở cười cuả một giai đoạn lịch sử .Ta thường gọi là giai đoạn
tích lũy tư bản , sản sinh ra những hệ lụy biến chứng cuả tư duy triết học. Bây
giờ ta thử hỏi những trí thức trung bình ở các nước phương Tây đã có bằng đại học,
họ có bao giờ đọc Mác và nhớ nổi một câu nói nào cuả Mác không? Tất nhiên là họ
mỉm cười nhìn tôi như một thằng ngớ ngẩn từ hành tinh khác đến. Bởi vì đối với
họ Mác là nhà triết học giở hơi, một gã cha ky chú kiết nào đó, nghe nói được
các nước cộng sản tôn thờ lắm.
Tôi sinh ra ở Việt Nam, khi
đến tuổi đi học , lần đầu tiên cắp sách đến trường cái đập vào mắt tôi là những
bức ảnh cuả ấy ông tây râu xồm, treo ngất ngưởng trên tường. Dù không biết họ
là ai , nhưng trong tâm hồn ngây thơ cuả tôi thì họ phải là những ông tiên, ông
thánh gì đó đã mang hạnh phúc ấm no cho mọi người. Trong lòng tôi bồi hồi
ngưõng mộ lắm. Những năm đi học dưới mái trường xã hội chủ nghiã, tôi cũng rất
hãnh diện khi người ta gắn trên ngực tôi cái huy hiệu Kim Đồng, rồi thắt vào cổ
tôi cái khăn thòng lọng màu đỏ, và tôi hớn hở phấn đấu để trở thành đoàn viên
thanh niên cộng sản.
Trở thành đoàn viên thanh
niên cộng sản là bậc danh hiệu cao nhất cuả đời tôi. Ngoài ra đến nay tôi chẳng
có cái danh hiệu quái gì hết. Hơn hai mươi tuổi tôi ra nước ngoài và hình ảnh mấy
ông Tây râu xồm này cũng tự nhiên biến mất. Tôi sống ở đất nước quê hương cuả mấy
ông râu xồm đó, muốn kiếm một bức ảnh để trang trí cho cái nhà xí, để làm thần trấn
yêu xem chừng cũng khó quá, vì chẳng ai in, chẳng ai chiụ bày bán như ở Việt
Nam. Phải chăng Mác đầu thai nhầm quê hương? Theo tôi ông ta nên sinh ra ở Việt
Nam hay ở Tàu mới đúng.
Nói về cái lý luận chày cối
cuả ông thì dài lắm, nói dai như điả không ai bằng mấy thày ở ban tuyên huấn
trung ương Đảng cộng sản Việt Nam.Cái tôi coi thường Mác chính bởi cái ý tưởng
tuyệt đối bình đẳng cuả ông ta.Nếu xét từng điểm một, những khái niệm riêng rẽ
cuả từng phạm trù mà ông ta cóp nhặt được thì chỉ đúng trong từng trường hợp cá
biệt. Tôi không thích miên man, trích dẫn con cà con kê lôi thôi như duy vật biện
chứng, duy vật sử quan, các quy luật biến đổi cuả vật chất… Hãy ném nó vào sọt
rác, hãy để cái đó cho các nhà nghiên cứu chủ nghiã cộng sản, thưà hơi rỗi việc,
lai dai như ở Việt Nam và Tàu Cộng. Các bạn có đồng ý với tôi không?
Người ta sinh ra , chẳng ai
giống ai, từ ngàn năm vẫn có vua có dân, xã hội có công, hầu, bá, tử, nam, có
trí, công, nông ,thương….Có kẻ giàu người nghèo, có kẻ khôn người dại, có già
có trẻ, có ốm có đau, có người rộng rãi hào hiệp quen bố thí giúp người nghèo
khổ, ngược lại có kẻ sớm tối mặt cứ hằm hằm nhìn ai cũng thấy ghét, ky bo kiết
xỉ, có kẻ buôn tàu bán bè ngược xuôi tất bật, trong khi đó lại có người sớm tối
chỉ phe phảy cái quạt nhàn rỗi vô cùng, ngâm nga xướng vịnh, hoặc chăm sóc mấy
chậu cây cảnh, có người mở miệng thì thao thao bất tuyệt, cổ kim tây đông, trên
trời dưới biển đều tinh thông bác thuật cả, ngược lại có người miệng lúc nào cũng
câm như hến, hoặc thật thà, ngây ngô như đếm, có ngươì đọc qua nhớ ngay có người
lẩm bẩm mãi cả ngày vẫn không nhớ nổi một câu ca dao…. Tóm lại con người ta
sinh ra không có sự bình đẳng tuyệt đối, luôn có sự khác biệt nhau về thể xác
và trí tuệ. Có thế mới gọi là một xã hội.
Sự khác biệt về lối sống, lối
suy nghĩ, lối làm việc là cái tự nhiên cố hữu muôn thuở cuả loài người cho đến
khi trái đất này tự nhiên nổ tung đi. Tôi nói là giả sử thôi, chứ ai lại dại mồm
dại miệng muốn trái đất nổ tung đi thì mình sống ở đâu? Và cũng có thể lắm vài
triệu nămm sau ai biết đâu được, trái đất cũng chỉ là một vật thể mà đã là vật
thể thì cũng phải chiụ theo quy luật luân hồi sinh trưởng hoại diệt có phải
không các bạn?
Cái tôi muốn bàn là ông Tây
râu xồm Các Mác đó có phải bị thần kinh phân liệt không, mà ông ta hoang tưởng
như vậy?Theo tôi con người chúng ta là trung tâm cuả vũ trụ, mỗi người chúng ta
có một linh hồn, linh hồn lại nhờ có thân xác để mà hiện hữu. Con người ta thì
lại chẳng ai giống ai cả, đơn giản chỉ là cái ngón tay mà hàng tỉ nhhững ngón
tay người trên trái đất đều có vân tay khác nhau.Có sự khác biệt nhau trong thể
xác và tư duy, nhờ đó mà loài người mới phát triển mới tồn tại cho đến ngày
nay. Bởi vì ai cũng giống ai sẽ không có sự phát triển, sẽ không có văn, thơ,
nhạc kịch và những phát minh khoa học.Lão tử đã từng nói: khi người ta còn sống
sẽ không bao giờ có sự bình đẳng,chỉ trừ khi chết đi thì mới có sự bình đẳng
tuyệt đối là thân xác ai cũng thối rưã đi trở về với cát bụi. Cái điều đơn giản
hiển nhiên như vậy, nhưng Mác đã tốn công viết ra hàng nghìn trang sách, diễn
giải lập lý để chỉ cốt sao đánh gục đi 6 chữ XÃ HỘI LOÀI NGƯỜI TỰ DO thành 4 chữ
bệnh hoạn điên khùng cuả ông ta: BÌNH ĐẲNG TUYỆT ĐỐÍ. Để đạt được cái bình đẳng
tuyệt đối, loài người đã có những cuộc chiến tranh diệt chủng, cách mạng vô sản
nhằm tiêu diệt 2 phần 3 dân số toàn cầu để tiến lên thế giới đại đồng ai cũng
như ai. Không còn giàu nghèo, khôn dại, người nào cũng giàu có, trí tuệ ngang
nhau cả, đều là bác học thông thái cả . Tư tưởng Mác làm đỉnh cao cuả tư duy
chung,hoặc để dạy là những con vượn biết nói tiếng người và còn đi đưọc bằng
hai chân. Không hiểu sao một ngã điên khùng và tối dạ như vậy mà hơn thế kỷ nay
người ta vẫn cúi rập đầu bái lạy làm bậc thày mới lạ?
Thôi tâm sự miên man quá dài
rồi. Còn phải đọc lại sưả lại văn và lỗi chính tả , cầu kỳ quá nó cũng mất đi
cái mộc mạc chân tình cuả bài tâm sự. Tôi vẫn không quên chia sẻ với các bạn những
bài thơ để cho tâm hồn chúng ta được an lạc hơn, khỏi bị cái con ác quỷ hoang
tưởng Các Mác nó ám ảnh. Trị được con quỷ vô thần Các Mác may ra chỉ có các bậc
đại thiền sư, nhờ pháp lực và tay ấn cao.
Say Nghiện Mác Lê
Một kiếp nhân sinh một cuộc
đời
Mà ai cũng chẳng giống như
ai
Tâm linh ẩn hiện muôn màu vẻ
Thiện ác chen nhau hoa cỏ
tươi
Cái thú đam mê cũng khác
nhau
Người hay bài bạc riệu quên
sầu
Cho vay nặng laĩ say tiền bạc
Tưủ điếm cao lâu lơi lả hoa
Cái nghiện sinh ra cũng đủ
vành
Riệu chè trai gái mộng quyền
hành
Tham quan cố vị hôi mùi sái
Thứ đến kể là nghiện khói
xanh
Bại hoại thuần phong sợ lắm
sao
Đời nào chẳng có thấm vào
đâu
Bạc đầu con nghiện lâu già
nhất
Chủ nghiã Mác- Lê uống máu
đào
Sái thuốc Mác- Lê lúc hết thời
Đàn anh quốc tế đã thôi chơi
Nga xô hấp hối đòi cai nghiện
Đổi mới tro tàn lơ lửng bay
Nhìn đám tro bay đất nước
tàn
Một đàn nô quốc lũ vong thân
Độc tài đảng nghiện say màu
máu
Tín ngưỡng chiêu bài mượn phấn
son
Đảng cũng rêu rao cai nghiện
thôi
Thị trường kinh tế áng mây
trôi
Tấm thân tiểu quốc phò vương
quốc
Á phiện Trung hoa sống laị rồi
Môi lại kề môi răng hít răng
Hà hơi thổi ngạt nghiện càng
hăng
Non sông phụ tử nghiền cơn nặng
Say khói Mác- Lê giấc mộng
vàng…
Chỉ trích Đông âu tan khói
mây
Anh em thề thốt chẳng kiên
trì
Nhớ xưa uống máu lời gan ruột
Nhuộm đỏ toàn cầu mới chịu
thôi
Hẹn biển thề non chót nặng lời
Tình thương giai cấp ở muôn
nơi
Năm châu tứ hải là huynh đệ
Ôm súng say men giết chúng
loài
Vô sản liên minh hỡi các anh
Bần cùng sôi máu hận trời
xanh
Tam vô chủ nghiã đồng xây đắp
Khói thuốc thiên đường mộng
hiển vinh
Tiên tri Các Mác thật ranh
ma
Lận trắng con đen thủ đoạn
cao
Tôn giáo người ta vu thuốc
phiện
Vô thần cũng nghiện vậy thì
sao?...
Tiên nâu đồng chí hút cho
say
Các Mác la bàn chỉ lối đi
Sống chết muôn dân là thượng
đế
Độc quyền dân chủ ở trong
tay
Nghiện ngập ma cô thật sướng
đời
Mị dân sáo ngữ dễ như chơi
Tôn xưng giáo chủ là khoa học
Cho chúng thần dân dở khóc
cười
Các Mác ma thần của nuí sông
Say xưa quỷ đỏ nguyện chung
lòng
Đắp xây tổ quốc hành tinh đỏ
Biện chứng sử quan vỏ ốc
không
Phét lác như thần con nghiện
say
Lên cơn đói thuốc lũ vô loài
Mượn màu học giả che tâm điạ
Nghiên cứu gì đâu một lũ
say.
Thế kỷ lầm than vẫn chẳng
tan
Bao nhiêu chết chóc cảnh
điêu tàn
Âm hồn Các Mác còn lồng lộn
Nhắm mắt tam vô vẫn sói mòn
Chỉ taị đảng ta chót nghiện
rồi
Hơn năm triệu đấy thảm
thương thay
Tuyên truyền sái phiện bao đồng
chí
Mất thuốc Mác Lê mất cuộc đời….
15.5. 2008 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét