Chủ Nhật, 5 tháng 8, 2018

Thơ Tâm Tình Chùm 37


Muà Xuân Biên Giới

Cảnh trí nơi đâu đẹp thế này
Anh đào nở trắng nhụy vàng tươi
Cánh hoa mỏng dính như tờ giấy
Tinh khiết cho đời ai có hay


Tĩnh lặng trời êm hoa tuyết rơi
Không gian vương nhẹ áng mây trời
Xa xa khói toả sương mờ ảo
Đỉnh núi vầng dương dấu nụ cười

Mắt trời khoan thủng tầng u ám
Gieo hạt muà xuân cho thế nhân
Nhè nhẹ hương bay ai goị gió
Muà xuân biên giới buổi đông tàn

Loáng thoáng nghe như có tiếng chim
Mở toang cửa sổ ngóng nhìn xem
Mà sao chẳng thấy chim bay nhỉ
Náo nức lòng ta hay trái tim ?

Có lẽ bây giờ đã cuối đông
Hân hoan thời tiết đón xuân sang
Anh đào nở rộ chào xuân mới
Nên trái tim ta cũng rộn ràng ?

Ta viết bài thơ tiễn gió đông
Tuy rằng mưa tuyết hãy còn vương
Miền Nam biên giới là như thế
Pháp Quốc bên kia trắng ngập đường.

Xuân đến đông tàn nhớ cố hương
Giờ này quê Mẹ có vui không ?
Nhớ ai chắc cũng bầm gan ruột
Còn giận mãi sao chuyện lỡ làng ?...

Ra thế bây giờ vẫn tráng niên
Tinh thần thể trạng cũng an nhiên
Cũng may phúc đức đời nhân thiện
Rỗng lặng tâm trong bởi tập thiền

Ai giục tâm hồn lòng cát sĩ
Văn thơ phú lục như mưa rơi
Sau rồi nghĩ laị thầm khuyên nhủ
Tổn phí nhiều khi có dại đời ?

26.3.2008 Lu Hà




Trò Đời

Ai cũng sinh ra ở cõi đời
Đến thăm rồi lại phải chia ly
Đố ai tránh khỏi đường sinh tử
Trường thọ đào tiên khó kiếm thay?...

Tần Hoàng Võ Hán vẫn thường mơ
Tiên đảo kim đan luyện đỏ lò
Đạo sĩ ra công tìm thuốc quý
Cười cho công sức một trò nhơ

Biết thế mà căm lũ bất nhân
Coi thường mạng sống cuả muôn dân
Tham quyền cố vị tranh nhau đoạt
Sông núi tràn thây ngập thế gian

Nhóm này tiêu diệt nhóm kia đi
Quyền lực chia nhau kẻ bất tài
Du đảng du côn cùng hội họp
Giơ tay biểu quyết bám theo đuôi

Thi đua xác chết luá xanh tươi
Tố Hữu ngậm thơ chảy mãi hoài
Trí tuệ tối tăm theo chủ nghiã
Ngàn thu nào rửa hết tanh hôi

Đỉnh cao trí tuệ theo Trung Cộng
Dốt nát thiên đường mơ cảnh tiên
Cộng sản vu oan người áo vải
Chỉ tiêu bắn giết đẹp lòng trên

Đất nước mẹ ơi! buồn xác xơ
Trông gà hoá cuốc vẫn căm thù
Giết người nhổ cỏ cho tận gốc
Vững chắc cánh đồng xã hội ta

Cụ đồ trí giả cho đi suốt
Để laị thằng ngô nắm bá quyền
Thôn xóm chia nhau năm bảy đưá
Một bầy cán ngố gọi chuyên viên...

Trình độ i tờ mới đọc thông
Quan toà chễm chệ doạ dân thường
Thơ văn lá cải dăm bồi bút
Ảm đạm làng quê thê thảm thương

Chuyên viên hàm thụ như tôm tươi
Bán tước mua danh cái chợ trời
Nước bọt đãi bôi chưa kịp ráo
Xập xình ống nhổ lọ bình vôi...


Danh hiệu đảng viên giá rất cao
Miệt mài treo dải dạc thân cò
Còn chờ bình xét trong quần chúng
Bó đũa nêu cao chọn cột cờ...

Trò hề trí trá thế là thôi
Meọ vặt hư danh để tiếng cưòi
Đổ máu hy sinh còn phải nịnh
Oai danh thẻ đảng đạp lên đời

Nấc thang danh vọng leo vùn vụt
Khéo biết chui luồn tính đã quen
Tết nhất tứ muà lo biếu xén
Lên lon thăng chức vợ thêm tiền

Một nhúm tự nhiên bỗng phất to
Có chồng thứ trưởng họ hàng xa
Anh em vây cánh hùn thêm vốn
Kinh tế thị trường mở tự do

Xã hội đảo điên theo định hướng
Thời cơ tư bản đỏ ra hoa
Toàn dân làm chủ con bò ghẻ
Xỏ lá ba que mãi thế sao?

Mật vụ chó săn theo phản xạ
Hàng hàng lớp lớp lũ yêu ma
Trị dân bằng cách chia từng tổ
Mỗi tổ sinh ra một chú cò...

Ích Quốc lợi dân nào có thấy?
Chỉ lo mất miếng bận tranh phần
Miễn sao lên gạch thăng thêm chức
Lương tháng đều đều chẳng thiếu ăn

Vô sản lưu manh ngất nghểu trên
Thành phần cốt cán được ưu tiên
Tuyển sinh lý lịch cha ông nó
Kế hoạch tô hồng hơn cả chuyên

Buồn lắm than ôi khóc cố hương
Ngàn năm văn hiến vẫn tang thương
Vì ai gây nỗi bao ra thê thảm
Nghiệp quả trầm luân tuỉ Lạc Hồng!

2008 Lu Hà




Thương Khóc Cho Đời

Chẳng biết hát hò chẳng muá may
Làm thơ ai oán khóc cho đời
Chẳng may sinh phải thời tao loạn
Cóc nhái nhảy lên để dạy người

Bao nhiêu oan trái kiếp lưu đày
Đất nước điêu tàn đắm biển khơi
Quê mẹ xa xưa thành chốn lạ
Về thăm nước mắt lại vơi đầy

Vẫn sông vẫn nước bến đò xưa
Đứng laị thời gian tiếc ngẩn ngơ
Cái buổi thiếu thời bao kỷ niệm
Giờ đây xơ xác bóng hoang vu

Chẳng thấy vui gì chỉ khổ đau
Về quê phố xá mải nhìn sau
An ninh chưa chắc toàn thân mạng
Một nhát sau lưng chuyện bất ngờ

Giờ chẳng ghét nhau chỉ nhớ thôi
Một thời trai trẻ căm thù ai?
Sinh ra bú mớm nuôi lòng hận
Chúng dạy giết người hoa máu tươi?....

Thiên đường như cõi mộng tương lai
Giai cấp đấu tranh kẻ vẽ vời
Tẩy não nhuộm hồn em bé nhỏ
Lớn lên đâm chém mới thành người

Thi đua dũng sỹ được nêu tên
Khắp chốn xa gần ngập giấy khen
Âm phủ trần gian tràn tước hiệu
Anh hùng quét rác vẫn đua chen?

Ta chỉ có thơ để khóc than
Chẳng mong cho được chữ văn nhân
Thế mà có kẻ cười như mếu
Thơ của người ta nhận vĩ nhân

Tài năng chẳng có cứ trơ ra
Dối trá gian manh cả với thơ
Thơ phú làm gì cho nhục nhã
Ngàn thu tiếng xấu vẫn còn lưu...!

2008 Lu Hà



Đón Xuân Trên Đất Khách
cảm tác theo ý tưởng cuả Trần Trung Đạo

Đất khách quê người vẫn vấn vương
Trời xuân Mỹ quốc nhớ quê hương
Mây xa nhắn gưỉ về Nam Quốc
Tiếng pháo giao thưà xuân đã sang

Tự do cánh én trời lồng lộng
Nhạt khói hương thờ cúng tổ tiên
Đã mấy xuân về con vắng mẹ
Ở nơi viễn xứ thiếu đàn em

Hàng xá đêm khuya đã đỏ đèn
Mưa xuân đẫm lệ cảnh thiên nhiên
Âm thầm con bước trên hè phố
Văng vẳng bên kia tiếng mẹ hiền

Mẹ vẫn ở nhà với cháu con
Than hồng bếp lưả ấm lòng xuân
Thở dài khoé mắt rơi dòng lệ
Đất khách quê người không bánh ăn

Ngước mắt nhìn trời Mỹ quốc xanh
Đường bay cướp gió vội cho nhanh
Đưá con lưu lạc về quê mẹ
Mang cả lòng tôi với lữ hành

Hỡi người em gái của quê hương
Em có buồn không áo lụa hồng
Tình xưa vẫn đó muà xuân ấy
Em có qua sông đã lấy chồng

Cầu chúc cho em đón gió xuân
Chồng con hạnh phúc tấm lòng son
Vắng anh thôi nhé đừng sầu nhé
Giữ lại cho nhau kỷ niệm buồn.

10 tháng 5 năm 2008 Lu Hà




Đồng Chí

Réo mãi xin thôi lời chói tai
Xót xa năm tháng lệ từng rơi
Còn ai thuốc tím đem rao bán
Đồng chí gọi nhau tủi hận đời .

Gọi mãi làm chi bẩn lỗ tai
Đua nhau Nam Bắc cứ kêu hoài
Trớ trêu nhục nhã ơi đồng chí
Thuốc tím chợ đen cũng đắt thay ?

Đồng chí mà sao chẳng chịu cùng
Đồng sàng dị mộng cứ nghênh ngang
Đi đâu cũng thấy hơi đồng chí
Đồng chí chỉ mê một chữ đồng.

Đồng chí từ thời vệ quốc quân
Thủ tiêu ám sát hại nhân quần
Liên minh băng đảng từ trên dưới
Lôi kéo tuyên truyền để mị dân

Đi đâu đồng chí quân xỏ lá
Vồ vập mẹ con trò dối gian
Trái mướp cọng rau từng củ sắn
Học bài dân vận để xin ăn.

Nhớ hồi đồng chí gọi bầm ơi !
Tha thiết âu sầu giọt mồ hôi
Trở mặt đưa bầm ra đả đảo
Bầm là địa chủ máu tanh hôi ...

Đồng chí dễ quên chuyện dã man
Bài thơ cô gái vẫn than van
Trăng lên chót nỡ thương đồng chí
Để lại cho ai mộng chưá chan

Đồng chí nhận thơ chẳng nhận con
Bài thơ dơ ráy nước sông hương
Xót thương cô gái giang hồ ấy
Giữ mãi bài thơ lụi uá tàn

Đồng chí là ai vẫn thuở nào
Đỏ lòng xanh vỏ thảm buồn đau
Từ ngày xuất hiện tên đồng chí
Cách mạng đầu rơi máu đỏ trào...

Đồng chí lấn dần Bắc xuống Nam
Nồi da nấu thịt cảnh điêu tàn
Ở đâu réo gọi nhau đồng chí
Ở đấy bất công hận ứ tràn


Đồng chí công an đuổi bắt em
Củ hành củ tỏi bóp ra tiền
Gầm ghè xin đểu hay đòi thuế
Mầm mống thương gia tư sản lên

Đồng chí hè nhau cướp cơm dân
Đồng đồng chí chí mãi cho buồn
Thói quen như thế là nô lệ
Tham nhũng cưả quyền đồng chí con

Đồng chí gắn liền thêm cấp bậc
Bon chen khúm núm chức quyền cao
Đầu dê thịt chó đem treo bán
Xã hội lưà nhau mãi thế sao?....

Hãy bỏ dẹp đi đừng gọi nữa
Thiên đường chủ nghiã để cho ai
Dùi cui súng đạn bầy lang sói
Đồng chí mãi hoài nghe rác tai .


Oán hận ngàn thu hỡi chúng sinh
Rắp tâm giữ xác để vinh danh
Quan thày đại Hán là đồng chí
Thảm hoạ Ba đình Hồ Chí Minh.


ngày 9 tháng 4 năm 2008 Lu Hà




Tớ Vẫn Còn May

Mồng bảy tháng năm chẳng gặp may
Cái ngày khốn khổ của đời tôi
Khắc tinh khoảng khắc cùng hai nạn
Đã phải ra toà ai có hay...

Cái số sinh ra chỉ nợ nần
Nợ tình nợ của nợ nhân gian
Tiến vay chuá chổm bao giờ hết
Tai nạn nhiều thêm tớ vẫn còn

Có phải ta bà nợ thế gian
Hai lần cùng nạn nghiệp sầu than
Tính người hấp tấp bao giờ bỏ
Biết đấy hai lần tự hại thân

Tớ vẫn đi xe thiếu tập trung
Bao la dòng chảy trải thênh thang
Cũng may mạng tớ do trời định
Tớ vẫn còn đây sức vẫn cường

Kính vấn ông bà thắp nén hương
Tấm thân phù thể được an khang
Mất của tốn tiền ai chẳng sợ
Nhưng toàn tính mạng vẫn còn hơn

Tớ chẳng đau đâu chỉ thấy buồn
Làm sao tránh khỏi số gian nan
Sinh ra khổ cực đầy tai hoạ
Là truyện vô thường của thế nhân

Cái điều quý nhất vẫn bình an
Chớ có bấn lên khổ cái thân
Tai qua nạn khỏi rồi đi hết
Bĩ cực thái lai ngóng nắng tràn

Tớ có lòng tin ở mệnh trời
Ôn hoà hiếu thuận tấm lòng ngay
Hết đêm lại sáng từ đen tối
Nhất định trời thương chẳng phụ người

Tớ vẫn an tâm đợi một ngày
Trời cho phước báu sẽ gần đây
Vô thường tớ nghĩ là như thế
Âm dương phong thuỷ có ngày may!

Chú thích: Thơ viết về chuyện tai nan ô tô ở Thụy Sĩ

ngày 8 tháng 5 năm 2008 Lu Hà

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét