Nhớ Vườn Cây Trái
Mấy chục năm trời biệt
cố hương
Mây bay bàng bạc nắng
chiều buông
Bỗng đâu tiếng cháu từ
xa gọi
Kỷ niệm xưa về gợi nhớ
thương
Nhớ con sông cái thuở
còn thơ
Bên lở bên bồi vọng tiếng
ca
Bãi miá nương dâu làng
Thổ Khối
Bâng khuâng tâm dạ
giưã chiều thu
Bác đã xa nhà mấy chục
năm
Một đời sương gió thiếu
trăng rằm
Trải ba thập kỷ phơi đầu
bạc
Viễn sứ hoàng hôn lại
nhớ thầm...
Chỉ biết làm thơ
thương nhớ thôi
Quê hương yêu dấu buổi
hàn vi
Bao nhiêu phiên chợ
con mong mẹ
Mong thím, mong bà ông
đến chơi
Nhớ hàng dâm bụt nắng
vàng hoe
Dạng nhãn nhà bên tiếng
chích choè
Cây bưởi ai uơm mà trĩu
quả
Hoa ngâu ngào ngạt gió
xuân về
Tiến bộ văn minh thật
chẳng ngờ
Thông tin điện toán vượt
đường xa
Năm châu bốn biển vươn
tay với
Bác cháu hàn huyên kể
chuyện nhà
Năm nay muà lụt vỡ đê
rồi
Sóng nước mênh mông
chiụ thiệt thòi
Nhà cửa tan hoang màn
chiếu đất
Dân tình đói khổ lệ đầy
vơi!
Nhà cháu may ra chạy
thoát rồi
Tìm nơi trú ẩn trốn xa
xôi
Tổ tiên mồ mả trôi
dòng lệ
Số phận thế này phải
chiụ thôi...
Như bác ở xa dám trách
ai
Trọn đời xa nước kế
sinh nhai
Quê hương mấy chục năm
vời vợi
Ở tận cuối trời mây trắng
bay
Hai chữ quê hương cứ
đèo bồng
Bao nhiêu kỷ niệm nhớ
buồn mong
Sinh ra phải chịu đời
tao loạn
Chỉ biết âm thầm mãi vấn
vương
Thôi nhé cháu ơi sự sống
còn
Năm canh trằn trọc nỗi
sinh tồn
Dương trần đày đoạ
trăm nghìn nỗi
Thương kẻ tha hương dạ
héo mòn
Sóng nước tai ương ngập
đến nhà
Hàng cau trái bưởi chẳng
ra hoa
Sông thao bật gốc đời
hoa trái
Chiếc bách theo dòng
dưới biển sâu
Mấy chục năm rồi rụng
lá thu
Trời Âu sứ lạnh tuyết
bao muà
Xót xa thấm đẫm tình
non nước
Như buổi chiều nay lại
nhớ nhà
chiều thu năm 2008 Lu
Hà
Oan Hồn Tức Tưởi
Nghĩ lại cho đời thật
đắng cay
Oan hồn thi sĩ xót
thương thay
Ra đi tức tưởi rơi
dòng lệ
Cái án nhân văn nhục
thế này
Có phải vì ai viết tứ
thơ
Vương buồn cố quốc suốt
canh thâu
Tình thương không khéo
gây ra nợ
Để lại ngàn thu hận mối
sầu
Thế kỷ lầm than một vết
nhơ
Nhân văn giai phẩm án
thù xưa
Trần Dần đi hẳn còn
lưu lại
Một chút tình thơ buổi
xế tà
Tôi hiểu vì sao những
trí nhân
Tình yêu ngang trái
thuở vô thần
Một lòng một dạ đi
theo đảng
Chúng vẫn quy là tội
Việt gian
Thi sĩ người ơi mắt chưá
chan
Hồn bay non nước đỉnh
xa gần
Quyết không bẻ uốn
cong ngòi bút
Theo lũ vô loài để tiến
thân
Quốc sĩ nên không biết
cúi đầu
Bán hồn cho quỷ sứ yêu
ma
Ăn gian nói dối theo
thời thế
Xuân Diệu Hoài Thanh
đã thế ư?
Thôi nhắc làm chi đầy
tủi hận
Căm loài quỷ dữ mất
lương nhân
Văn chương thơ phú đầy
ân oán
Tố Hữu Lan Viên bóng
ác thần
Hậu thế ngày nay lệ ưá
sầu
Cái thời bưng bít đã
đi qua
Nhân văn giai phẩm là
yêu nước
Tức tưởi hồn oan hận
nước nhà
Phan Khôi Trương Tửu với
Hoàng cầm
Nguyễn Bính Hoàng
Chương cùng Hữu Loan
Lịch sử còn ghi sao kể
xiết
Oan hồn sông núi Nguyễn
Tường Tam
16 .07.2008 Lu H à
Hoàng Tử Ái Tình
Đứt duyên hạ giới một
đường tơ
Luyến aí tình chàng nửa
gió mưa
Có lẽ dương trần vương
nghiệp chướng
Đưa ma hoàng tử nhớ
chiều thơ .
Thiên hạ họ mê say đắm
ông
Mà tôi ngao ngán mới
buồn không
Trái tim chẳng thuận
lòng thi sĩ
Đặt bút xin đừng chớ bẻ
cong .
Ai dám chắc rằng yêu
thiết tha
Tình trường ân ái suốt
canh thâu
Hay là mượn bút mua
danh hão
Thuyền nặng trăng
suông một chuyến đò ?
Chẳng nhẽ kiếp người
chẳng có thơ
Ngợi ca nam nữ mối
tình đầu
Sống bằng chỉ thị và
văn bản
Khẩu hiệu tuyên truyền
nâng cõi mơ ?
Hoàng tử như ông một mảnh
thơ
Nhạt như nước ốc mặn
như dưa
Cay như giềng mẻ chua
mùi dấm
Chẳng có yêu thương chẳng
mặn mà...
Ông ghét Hữu Loan Hàn
Mạc Tử
Tình người như thể giấc
chiêm bao
Thương yêu ông bảo:
loài tư sản
Thối cả lòng ai cơn
gió mưa...
Thoang thoảng hoa nhài
chỉ có ông
Hồn thơ tinh khiết sạch
vô trùng
Chiều mưa Hà nội đường
lai láng
Thịt chó riệu say vẽ
chủ trương
Bê đê ơi hỡi chàng đâu
tá
Thiếu một hồn thơ trái
đất buồn
Lai sinh xin chớ đừng
lai vãng
Kẻo nhỡ giống nòi tuyệt
tử tôn
Tôi chẳng buồn đâu nếu
vắng ông
Cho đời nhẹ bớt nỗi
kiêu căng
Thơ văn như thế đòi
vương miện
Một nén hương thưà
kính viếng ông!
2008 Lu Hà
Giấc Mơ Đểu
Trí tưởng u minh khổ
thế này
Nam kha mộng mị vẫn
còn dài
Đêm trường chủ nghiã
theo Các Mác
Đắm cả non sông hại giống
nòi
Có phải sinh ra đã lụi
tàn
Đông con Các Mác số bần
hàn
Căm thù nên phải đi
tìm chữ
Mê muội viết ra chuyện
dối gian
Có phải sân si mà khổ
đau
Giận đời trí tuệ kẻ
hơn ta
Giết đi giết nưã cho bằng
hết
Dư lại đời ta xoá kiếp
sầu
Có phải vô thần mà bất
luân
Tôn vinh khỉ tổ cõi
phong trần
Xa xưa hoang dã tìm
chân lý
Xã hội bầy đàn mộng thế
nhân
Có phải tham lam mà kế
mưu
Ru hồn lao khổ những vần
thơ
Đấu tranh giai cấp con
đường sống
Chuyên chính độc tài
có đảng ta
Có phải quyền hành là
cố vị
Phong lưu hưởng thụ một
đời xuân
Họ hàng con cháu ơn nhờ
vả
Giai cấp tiên phong sẽ
chiụ đòn
Dối trá làm chi một giấc
mơ
Tuyên truyền lường gạt
đám con thơ
Mẹ cha cơm áo mồi câu
cá
Hiện thực lâu đài xây
xác ma
Có phải nhân danh vì
triết học
Mượn màu nghiên cứu bịp
loè nhau
Dăm ba trang sách say
màu máu
Chém giết vì ai chữ thặng
dư?....
Thương xót Vu Phần một
giấc mơ
Mộng làm phò mã ở Nam
kha
Tỉnh ra mới biết đời
vô nghiã
Xót kẻ cần lao vẫn mộng
mơ….
2008 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét