Lời Trăng Trối
Đức Đệ Tứ thiết tha lời
trăng trối
Bao yêu thương nhắn nhủ
với đàn con
Khi ra đi mà chẳng trọn
đôi lần
Cho dân tộc hiến dâng
giành tất cả .
Thày Quảng Độ đi đâu
mà chẳng thấy ?
Pháp nạn này biết nhắn
gửi cùng ai
Phút lâm chung sao chẳng
nói ra lời
Trong gang tấc trái
tim người bất diệt .
Chúng giám sát mượn
danh vì sức khoẻ
Nơi nhà thương ngột ngạt
bức tường vôi
Nỗi cô đơn mọi cử chỉ
hành vi
Máy chụp ảnh công an
nhìn tất cả .
Đừng dân chủ rêu rao từ
đầu lưỡi
Hơn nghìn lần tư bản
chốn xa xôi
Chút tự do! ôi máu thịt
đầu rơi
Trong cải cách mậu
thân và tư sản
Giết! Giết nưã, giết
đi và giết mãi
Đất nước này bao thảm
khốc điêu linh
Xây nhà giam ngục tối
giưã rừng xanh
Đức Tăng Thống còn bao
điều trăng trối ...
Và nơi kia rằn ri đầy
sắc phục
Mắt gườm gườm răng
nghiến lợi căm thù
Như xưa nay, lũ chúng
vẫn tự hào
Người đày tớ tận trung
vì đảng nước .
Thày Quảng độ với hai
bàn tay trắng
Trái tim người mong cảm
hoá yêu ma
Chúng cản ngăn làm sao
đến Nguyên Thiều
Đưa Kim Giác về Sài
gòn thống nhất .
Dưới cờ Phật chúng
sinh là đoàn kết
Đại hội qua đã thống
nhất chủ trương
Thích Huyền Quang là
biểu tượng thiêng liêng
Thày Quảng Độ bị chính
quyền o ép .
Họ vu khống chúng ta
làm chính trị
Đổi trắng thay đen, cưỡng
bức thiền sư
Thay đảng viên gõ mõ
giả thày chuà
Phật giáo quốc doanh
là bàn tay của đảng
Đức Tăng Thống lệ rơi
trên gó má
Phút lâm chung Ngài chẳng
nói được nhiều
Tay lạnh dần hơi thở vẫn
đều đều
Giây phút cuối giác
linh về cõi Phật
Trên mạng lưới truyền
thông sang hải ngoại
Chim chóc bàng hoàng,
cây cỏ khóc than
Sông ngừng trôi biển lặng
sóng u buồn
Dân quốc nội lặng
thinh hay chẳng biết ?
Bao mưu tính tội đồ
còn sảo trá
Lễ đăng cai ra vẻ có tự
do
Đưa quốc doanh lên thống
trị Phật đà
Đức giáo chủ như thường
dân đã chết !
Đức Tăng Thống lặng
yên hồn viên mãn
Lũ quỷ yêu ma cảm hoá
làm sao
Lúc sinh thời, như
Thày vẫn lo âu
Bao thập kỷ Thày đã
làm tất cả .
Đức Tăng Thống ra đi về
Phật quốc
Cả một thời hiến trọn
với nước non
Đạo và đời chí nguyện
Đức Thế Tôn
Cho dân tộc trái tim
dòng máu đỏ.
Ngày 9 tháng 7 năm
2008 Lu Hà
Học lời Bác Dạy
kính tặng hương hồn
Giáo Sư Vũ Ký
Cháu chỉ là người mua
sách thôi
Lá thư bác dặn đọng
trong đời
Bác khen cháu có lòng
ham học
Bút tích còn ghi vẫn
ngậm ngùi
Hơn chục năm rồi nhanh
thế sao?
Cuộc đời như thể áng
mây thu
Bâng khuâng tâm sự đi
thăm Đức
Cao tốc đường xa khó tới
nhà
Bác xót thương đời
cháu khổ đau
Bơ vơ lầm lũi xứ người
ta
Sống trong kìm toả
vành đai sắt
Cộng sản Đông Âu buổi
xế tà
Thấu hiểu tâm tình
cháu vẩn vơ
Mồ côi trong kiếp trại
phù du
Khuyên nhau đưa đến
tìm chân Chuá
Cho cõi linh hồn xin
trở che
Kể từ ngày đó cháu
bình tâm
Thả hồn tĩnh tại với
duyên căn
Học theo lời Bác ghi
trong sách
Tích lũy căn cơ để sống
còn
Khổ cách biệt rồi bác
Vũ ơi
Âm dương đôi ngả lụy
trần ai
Bỗng nhiên sửng sốt
chiều nay gọi
Bác đã chia tay với cuộc
đời
Đôi dòng thương cảm với
người xưa
Tuy chưả bao giờ được
gặp nhau
Tuổi tác cho là hai thế
hệ
Nhưng chung dòng chảy
máu phôi pha.
22.4. 2009 Lu Hà
Tiếng Chổi Gọi Thu
cảm tác theo tâm bút
cuả Trần Trung Đạo
Xào xạc trong lòng
hương gió thu
Tấm lòng cố quốc nghĩ
mà đau
Boston vắng vẻ đường
hưu quạnh
Lữ khách bâng khuâng nỗi
nhớ nhà .
Thu vắng thu qua thu gợi
tàn
Quê nhà đông lại khói
sương tan
Trái muà đâu phải vì
xa cách
Khoảng cách thời gian
gọi nỗi buồn .
Bốn chục năm rồi nhanh
thế sao?
Hoà Cầm bãi rác thuở
xa xưa
Lá thu xao xác tìm nơi
chốn
Nam Lộc xe đò lỡ chuyến
thơ…
Trước cưả Bồ Đề thu vẫn
rơi
Thương ngôi Thiền Viện
lá vàng bay
Bóng Thày quét lá lay
hồn khách
Bên tách cà phê luống
ngậm ngùi .
Tiếng chổi bên đường
ôi xót xa
Gợi vào dĩ vãng nỗi
thương đau
Cuả thời niên thiếu
tôi mười tuổi
Quét lá cô đơn rụng lá
sầu ...
Đà Nẵng vàng rơi khu
phố xưa
Thương bao thân trẻ phận
không nhà
Ngây thơ nấp bóng chuà
Viên Giác
Giường gỗ màn thưa
khóc lá đa !
Tìếng chổi bên đường vẫn
xót xa
Quét vào thơ ấu thuở
xa xưa
Bâng khuâng tư lự tôi
thầm nhủ
Bốn chục năm rồi như
giấc mơ .
12.4. 200 Lu Hà
Nỗi Đau Của Mẹ
phỏng theo ý tưởng Trần
Trung Đạo
Tôi người hành khất Việt
Nam
Ngồi nghe máu chảy xuống
bàn tay khô
Tôi không dành giựt cơ
đồ
Chỉ xin một chút tự do
làm ngươì
Đời tôi như đám bèo
trôi
Lênh đênh chìm nổi biển
khơi mịt mù
Bao nhiêu cay đắng âu
sầu
Làm ngươì lữ khách tìm
đâu là nhà
Tha hương lục điạ ta
bà
Tấm thân trầm gưỉ nhờ
vào người ta
Đất lành chim đậu tự
do
Đắp xây cuộc sống mộng
cầu tương lai
Ngày tàn tháng cạn đêm
dài
Năm canh hoen lệ bao
ngươì trầm luân
Lần hồi cơm chẳng có
ăn
Bưã no bữa đói bạo tàn
thẳng tay
Tự do dân chủ hiếm hoi
Món đồ xa xỉ quê tôi
xói mòn
Rêu rao yêu nuớc
thương dân
Độc tài đảng trị chết
dần trong tim
Bao muà phượng nở cúc
tàn
Mà tôi vẫn cứ âm thầm
xót thương
Lu Hà 2008
Ngày Phật Đản
Tiếng gọi cuả từ bi
Vọng hai ngàn năm trước
Đường trí tuệ hôm nay
Biết ơn ngài đã bước
Con nguyện theo chân
Phật
Ánh đạo vàng quang
vinh
Đau thương đời khổ nạn
Giải thoát đường tử
sinh
Hàng ngàn năm trôi qua
Giáo hội vẫn truyền
thưà
Ngân vang thuyền bát
nhã
Sóng gọi vượt bờ mê
Con vẫn một niềm tin
Ánh đuốc sáng trong
tim
Như bao người con Phật
Lắng đọng về chân tâm
Không tạp niệm ưu phiền
Sân si bờ cách ngăn
Không phạm vào giới cấm
Giữ tấm lòng bình an
2008 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét