Thứ Năm, 14 tháng 7, 2016

Sơn Thủy Hữu Tình Mùa Thu Hoài Vọng

Bình thơ Giang Hoa và Lu Hà

Chớm Thu...

Chợt thoáng ...mùa thu đã ngỏ lời
Muôn ngàn lá đổ giữa chiều rơi
Triền non cánh liễu vờn run rẩy
Cạnh suối dòng mơ chảy rã rời
Gió tủi ôm vầng tô diễm tuyệt
Trăng sầu xõa ánh điểm tình lơi

Còn đâu lão nguyệt se hồng tỏ
Gửi chút nồng hương ngỡ mộng ngời ...

06.06.2016 Giang Hoa


Tức Cảnh Sinh Tình
họa thơ Giang Hoa: Chớm Thu...

Tấp tểnh cò bay dám tỏ lời
Gió thu xào xạc lá vàng rơi
Trời cao núi thẳm mây bàng bạc
Đất thấp hồ sâu khói trắng rời
Tức cảnh trần gian vào lối mộng
Sinh tình nhân thế vẫn là lơi
Tơ hồng ai bảo duyên tiền định
Le lói hồn thơ rạng sáng ngời...

5.6.2016 Lu Hà


Một sự tình cờ hay do ý trời xếp đặt có một nữ thi sĩ tên là Mai Hoài Thu lại được tôi cảm hứng viết về mùa thu nhiều nhất. Cũng có thể là Mai Hoài Thu may mắn quen biết tôi từ lâu khi Facebook chưa phổ biến rộng? Còn Giang Hoa chỉ mấy tháng gần đây ở trang nhà cô Nina Phan.

Hà Nội Thu Bay
viết tặng thi sĩ Mai Hoài Thu

Thu chửa về thăm Hà Nội
Làm một bài thơ nhức nhối tim tôi
Tiếng ai trầm bổng bồi hồi
Ất Mùi chan chứa xa xôi cuối trời

Hồ Gươm nhớ lắm bóng người
Cho tôi xin gừi đôi lời yêu thương
Xôn xao ba sáu phố phường
Thăng Long hoài cổ bốn phương dạt dào

Xa hương giọt lệ ứa trào
Hoa Kỳ Đức Pháp nghẹn ngào thu ơi!
Giờ này hoa sữa còn rơi
Thuyền Quang sóng vỗ lả lơi má hồng

Thu bay vào giấc tiên bồng
Ru tôi lạc mộng cánh đồng cò bay
Ngậm ngùi bao nỗi đắng cay
Trầm luân khổ cực còn say mãi đời

Chôn nhau cắt rốn một thời
Ông bà cha mẹ rã rời lòng tôi
Đầu năm hái lộc oản xôi
Lờ mờ nhân ảnh võng nôi ru hời!

31.12.2014 Lu Hà

Mùa Thu Năm Ấy
cảm tác thơ Mai Hoài Thu: Nhớ Muà Thu Hà Nội

Nhớ năm ấy chiều thu phố cổ
Nắng hanh vàng dải luạ tơ vương
Hồ Gươm phủ khói hơi sương
Chuông chuà thổn thức dáng hồng thiết tha

Ta dạo bước trên cầu Thê Húc
Hương đầu muà cốm giục tình thơ
Bồi hồi sóng gợn nôn nao
Lục bình xanh ngắt lẽ nào lià xa...?

Nếu mai mốt gió thu biền biệt
Chẳng quay về tha thiết Hồ Tây
Hững hờ hoa súng còn say
Bài ca tình tự vơi đầy ánh trăng...?

Kià góc phố sầu thương rêu phủ
Bụi thời gian mờ ảo chiêm bao
Dương cầm thánh thót ngẩn ngơ
Hoa rầu cỏ uá vẩn vơ sớm chiều...

Chiều nắng nhạt tiếng gà xáo xác
Nưả trăng tà lạc bước năm xưa
Lá rơi ngập lối Thu qua
Xôn xao kỷ niệm sầu đưa tháng ngày

Người còn nhớ trời mây Hà Nội
Quê hương mình bao nỗi truân chiên
Đi xa anh nhé đứng quên
Cội nguồn sông nước rồng tiên tự hào

Ôi lịch sử cố đô một thuở
Nam quốc sơn hà đế tự cư
Đống Đa chôn xác quân thù
Tinh kỳ rợp bóng chân cầu Chương Dương.

3.11.2011 Lu Hà


Nhiều nhiều lắm làm sao mà kể hết được với những người phụ nữ khác tôi cũng cảm hứng về mùa thu. Thơ tôi đủ cả bốn mùa xuân hạ thu đông và cũng  tả  khá nhiều về trăng nữa, tràn ngập toàn trăng là trăng cùng sóng biển bồng đào tiên đảo thiên thai…. Có phải chăng tôi sống trong thế giới của thái hư ảo ảnh huyễn hoặc mộng du đa tình sầu cảm....? Nay bất giác đọc bài thơ đường
của Giang Hoa mà các giác quan muốn chộn nhộn riu ríu tất cả…
Giang Hoa khéo léo sắp xếp từng chữ sao cho liên kết với nhau đảm bảo niêm luật thơ đường lại còn quan tâm nhiều đến ngũ độ thanh lối thơ cách tân đường thi tránh dùng hai chữ cùng dấu liền nhau để thơ có nhạc. Còn tôi ngoài âm luật thì nặng về cảm gíac cá nhân hứng cảm đàn ông là chính khi họa về thơ tình với phái nữ.

Giang Hoa:
“ Chợt thoáng ...mùa thu đã ngỏ lời
Muôn ngàn lá đổ giữa chiều rơi“

Lu Hà:
“ Tấp tểnh cò bay dám tỏ lời
Gió thu xào xạc lá vàng rơi“

Mùa thu luôn là những cánh cò bay, bầu trời xanh thăm thẳm, lá vàng rơi, tiết trời mát mẻ man mát buồn ngợi trong lòng ta bao kỷ niệm vui buồn mất mát thương đau. Người ngỏ lời kẻ tỏ ý biết bao nhiêu là tình nước mắt rơi, sương rơi, mưa rơi, hoa phương rơi, trăng sao rơi toàn là cảnh rơi rụng nhằm đúng vào mùa thu, buồn ơi là buồn.

Và đây là nỗi niềm của thi sĩ Lu Hà nhớ thuơng một cánh hoa rơi trong cõi thiên thu:

Cánh Hoa Trong Cõi Thiên Thu
tặng A-V

Bầu trời thăm thẳm cõi thiên thu
Gió thổi rung cây điệu vẳng sầu
Tôi nhớ không nguôi muà nắng ấy
Nạm vàng khắc dấu một tình yêu

Người ấy ngày xưa rất dịu hiền
Trắng hồng như ngọc dáng như tiên
Thông minh đôn hậu nhà danh giá
Dệt mộng cho tôi nỗi cảm phiền

Tôi yêu người ấy biết chừng nào
Hiểu nỗi u buồn dấu vẩn vơ
Toàn kẻ đón đưa người bợ đỡ
Gặp tôi nàng đã hiểu anh hào

Trầm ngâm thư thả cái duyên trời
Rồi nhẹ buông ra tiếng thở dài
Tôi biết đời tôi đi lạc nước
Sinh ra để gặp để chia ly

Tôi đâu dám chối bỏ tình yêu
Cũng muốn một phen hưởng sớm chiều
Thách đố với trời gan cóc tiá
Thiên cơ định mệnh cõi ngàn thu

Từ đó năm đi năm lại qua
Xuân về hình bóng mộng sầu đưa
Thương người con gái ngày xưa ấy
Một vết thương lòng vẫn nhói đau

Ra đi yên phận cái thân tôi
Gieo mầm đau khổ để cho ai
Tôi hiểu nỗi lòng người thiếu nữ
Tình nàng đã bén cái duyên tôi

Tôi sợ trời thu rụng lá vàng
Sợ màu băng giá của muà đông
Sợ tim rĩ máu vì thương nhớ
Một cánh phong lan rụng uá tàn…

24.2.2008 Lu Hà

Giang Hoa:
“ Triền non cánh liễu vờn run rẩy
Cạnh suối dòng mơ chảy rã rời“

Lu Hà:
“Trời cao núi thẳm mây bàng bạc
Đất thấp hồ sâu khói trắng rời“


Triền non, cạnh suối, trời cao đất thấp, hồ sâu liễu vờn mây bạc khói trắng trời chỉ sự vận đỡng của tự nhiên thay đổi trong vũ trụ mà Giang Hoa và Lu Hà cùng ăn ý nhau nhịp nhàng miêu tả, kể cả trăng nữa khi đầy khi khuyết, hoa lúc nở lúc tàn... Đời người vui buồn hợp tan là sự vô thường . Hoa tàn mùa xuân đã
hết, trăng khuyết thì đêm thu cũng chẳng còn, người ra đi để lòng người ở lại héo hon . Có một cô gái rất xinh đẹp nhưng cô mang bệnh ung thư máu không biết cuộc đời cô sẽ ra sao với nền y học của Việt Nam và tôi đã tặng cô bài thơ:

Lá Rụng Thu Tàn
tặng Chiếc Lá Vàng

"Lá đổ muôn chiều ôi lá úa,
phải chăng là nước mắt người đi..."
Người đi, đi mãi bao giờ lại
Để lại cho ai mộng ưá hoài...?

Aó trắng em chưa vướng bụi đời
Nằm trên thảm lá vội vàng rơi!
Xinh tươi mới chớm đời hoa nở
Thổn thức năm canh lệ vắn dài...

Tháng năm mòn mỏi ngóng chờ thư
Bến nước sông Hương chảy hững hờ
Khắc khoải năm canh kià núi Ngự
Một mình thui thủi nắng chờ mưa...

Anh ở nơi nao có biết không?
Chiều nay buồn lắm gió thu đông
Mỗi năm mỗi tuổi đời con gái
Xào xạc lá vàng chẳng xót thương...

Hãy trở về đi anh mến yêu
Từng đêm vò võ nỗi sầu tư
Sáng ra ướt đẫm rơi dòng lệ
Ân ái âm thầm mộng tình mơ..

Tủi thân em lắm hỡi anh ơi
Biền biệt mấy muà hoa lá rơi
Cỏ uá héo hon đời thiếu nữ
Mảnh mai màu áo gió mưa phai...!

Cô Chiếc Lá Vàng đã cho tôi biết hai câu trích dẫn trên cuả Đoàn Phú Tử?
6.1.2011 Lu Hà

Giang Hoa:
“ Gió tủi ôm vầng tô diễm tuyệt
Trăng sầu xõa ánh điểm tình lơi“

Lu Hà:
“Tức cảnh trần gian vào lối mộng
Sinh tình nhân thế vẫn là lơi“

Cảnh chia ly hơp tan mất còn là như thế ở hai câu trạng mà Giang Hoa và Lu Hà đã mô tả bằng những hình ảnh tượng trưng siêu thực thì hai câu luận càng rõ nét thê thảm thêm. Gió tủi trăng sầu nhưng vẫn nuối tiếc ôm vầng trăng dù tròn hay khuyết thì vẫn diễm tuyệt kiều diễm như vẻ đẹp của người con gái tên là Hằng Nga hay các cô thuyền quyên thục nữ duới trần gian đã làm hồn người thi nhân sinh tình tức cảnh lạc vào bến mộng ân ái lả lơi...

Giang Hoa:
“Còn đâu lão nguyệt se hồng tỏ
Gửi chút nồng hương ngỡ mộng ngời ...“

Lu Hà:
“Tơ hồng ai bảo duyên tiền định
Le lói hồn thơ rạng sáng ngời...“

Có đúng là Nguyệt Lão xe tơ. tơ hồng là duyên tìền định mà để lại cho trần gian con người phải chịu bao cay đắng khổ đau? Tình đến tình đi như bao mùa thu chiếc lá vàng rơi chỉ để lại trong lòng ta chút huơng nồng của son phấn huơng nhụy mà ngỡ mộng ngời hay nhân đinh thắng thiên cũng nhiều mà cung đàn nhịp đập trái tim tiếng thơ vẫn tỏ rạng sáng ngời...?

Theo tôi hai bài đường thi của Giang Hoa và Lu Hà ăn ý và đẹp như đôi song kiếm hợp bích. Liệu người đời có tin không hay cho là tôi ba hoa tự nói tốt, nó qúa cho mình ?
7.6.2016 Lu Hà




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét