Thứ Bảy, 30 tháng 7, 2016

Dòng Thơ Trường Ca Chùm 2

 
Danh Tướng Ngàn Thu
chuyển thể thơ Lâm Thu Hà " Trần Bình Trọng Tử Trận Trên Sông Thiên Mạc "

Trần Bình Trọng ngàn thu bất diệt
Dòng họ Lê tuẫn tiết Trần gia
Sa trường chinh chiến cùng cha
Cương thường chính trực nhà Vua tin dùng


Người tuấn tú thiết cương đồng tử
Sánh duyên cùng Thụy Bảo công nương
Truy phong là Bảo Nghiã Vương
Trên dòng Thiên Mạc chiến công oai hùng

Mở đường máu chặn đường quân giặc
Phá vòng vây cứu được hoàng gia
Sắt son được trở lại nhà
Vợ hiền con đẹp trăng ngà nỉ non

Giặc vây hãm tướng quân thất trận
Chúng trói Ngài diện kiến Thoát Hoan
Trọng tài mến phục hỏi han
Vỗ về dụ dỗ rượu tràn đón đưa

Cùng tỉ thí mấy chiêu võ thuật
Một cước quyền Nguyên Đát ngã lăn
Bàng hoàng tướng giặc thở than
Chiến bào đỏ thắm toàn thân nhuộm hồng

Rượu đã ấm vững lòng chai đá
Thản nhiên nhìn bầy thú dở trò
Bạc vàng châu ngọc gái tơ
Rút gươm kề cổ máu trào quản chi

Ngài dõng dạc trả lời câu hỏi
Đời lẫy lừng trận mạc quân binh
Miễn sao tiếng để lưu danh
Dẫu cho thất bại sử xanh cảm sầu

Trước khi chết ngẩng đầu khảng khái
Nước non này sống núi cuả ta
Như Lý Thái Tổ năm xưa
Trăm năm bền vững thái hoà dân an

Thế chiến quốc suy tàn hưng vọng
Bọn xâm lăng bành trướng bắc phương
Bao phen thất đảm kinh hoàng
Xác phơi đồng nội Bạch Đằng cốt khô

Truyền ngôi báu sơn hà xã tắc
Cũng không sao khuất phục tướng quân
Đập bàn ly rượu đổ tràn
Thoát Hoan quát chém bần thần cỏ cây

Trong giây lát sầu cay lệ đắng
Một thoáng qua bảng lảng mây trời
Trước sau ngắn ngủi than ôi
Rượu đào đưa tiễn một thời bên vua

Nhớ bạn hữu Quốc Công Tiết Chế
Nắm tay thề vững chí nam nhi
Quyết tâm bảo vệ giống nòi
Giang sơn lãnh thổ ngàn đời cuả ta

Nghĩ đến đó lòng sầu vời vợi
Nhớ cha già con trẻ chờ mong
Đói nghèo ập xuống quê hương
Cưả nhà tan nát đồng hoang cỏ dày

Thương người vợ đoạ đầy tủi hận
Cảnh chia ly đôi ngả âm dương
Má hồng bi lụy dở dang
Tha phương cầu thực bốn phương đất trời

Chúng la lối cắt dời xa nhớ
Trống canh ba giờ ngọ sắp qua
Giặc Nguyên chưa dám hạ đao
Ngài khinh rẻ mắng mặt trơ ươn hèn

Đồ thỏ đế chỉ quen hống hách
Doạ đàn bà cưỡng bách trẻ con
Còn người còn nước còn non
Gây bao tội ác oán hờn dân Nam

Bị thách thức chúng căm chuốc rượu
Bốc hơi men giờ ngọ dần qua
Lưỡi đao hạ xuống rơi đầu
Trợn trừng đôi mắt máu nhoà chân ông

Nước Nam có anh hùng Bình Trọng
Còn ngày nay Phú Trọng tôi đòi
Buôn dân bán nước hại nòi
Bí thư cộng sản lạc loài đười ươi.

5.10.2011 Lu Hà




Tiếng Nước Tôi
cảm đối khi đọc bài thơ “Tiếng Việt“ của Lưu Quang Vũ

Tôi học nói từ thời thơ ấu
Mẹ dạy tôi thương dấu vành nôi
Lớn lên tôi lại bồi hồi
Tha phương xứ sở nổi trôi cánh bèo

Con nghé ọ chân đèo thấm ướt
Dòng suối trong tha thướt bóng ai
Nâu sồng cát bụi phôi phai
Giọt sương lã chã ban mai nắng vàng

Nghe tiếng hát dịu dàng ru ái
Mắt nai nhìn cỏ dại hương cau
Xôn xao rặng liễu trâm bầu
Bài thơ dang dở chân cầu phượng rơi

Tiếng cha gọi mặn mòi da diết
Ông bà vui thắm thiết ngàn thu
Tổ tiên gió thoảng vi vu
Hùng Vương dựng nước quân thù tan xương

Giặc xâm lược bắc phương dụng kế
Bầy hắc nô cai trị lầm than
Mưu mô đồng hóa dã man
Tiếng ta còn mãi non ngàn bể dâu

Giòng lạc Việt dãi dầu mưa nắng
Vượt bão giông cay đắng xót xa
Bắc Nam một dải sơn hà
Năm tư dân tộc bài ca tự tình

Thấm bùn đất dáng hình sông núi
Máu Việt Nam sầu tủi thăng trầm
Sớm khuya tần tảo âm thầm
Ca dao quan họ giọng ngâm vỗ về

Nghe sóng vỗ bốn bề dào dạt
Thuyền ra khơi bát ngát mây trời
Cá tôm đầy ắp tiếng cười
Trẻ gìa trai gái trọn đời quê hương

Ôi tiếng Việt vấn vương đằm thắm
Các thanh âm vạn dặm gót hài
Cung đàn dìu dặt êm tai
Nguyễn Du thổn thức canh dài chứa chan

Bài vọng cổ ứa tràn giọt lệ
Hạt mưa sa thế hệ Việt Nam
Nỉ non cái kén tơ tằm
Chuông chùa văng vẳng trăng rằm ngẩn ngơ !

Hịch tướng sĩ trận cờ thế nước
Cáo bình Ngô vững bước xông lên
Quang Trung vó ngựa vang rền
Biển đông vẫy gọi sóng liền ruột đau

Kìa ngư phủ chôn nhau cắt rốn
Hoàng Trường Sa nguy khốn than ôi !
Cát vàng thấm đẫm mồ hôi
Công lao khai khẩn núi đồi của ta

Chữ quốc ngữ thật thà chất phác
Hỏi ngã huyền không sắc ai ơi !
Hồn thơ rạo rực muôn nơi
Cánh cò bay lả thảnh thơi trúc đào

Tiếng quốc hận nghẹn ngào xương cốt
Ngọn lửa hồng thiêu đốt con tim
Tự do mải miết đi tìm
Chủ quyền lãnh thổ cánh chim hải hồ

Tiếng kết đoàn cơ đồ tiên tổ
Trần Nhân Tông nhắc nhở cháu con
Trước sau thề nguyện vẹn tròn
Không dời một thước giặc còn tham lam

Lưỡi bò gặm giật giàm cấu véo
Tổ đại bằng không khéo tổ cò
Chui sâu bóp méo thăm dò
Trường kỳ mai phục nhỏ to thầm thì

Giữ tiếng Việt đền nghì nòi giống
Hai Bà Trưng tiếng trống Mê Linh
Cưỡi con sóng giữ chém kình
Sáng danh Triệu Ẩu tử sinh Lạc Hồng !

6.7.2016 Lu Hà




Tiếng Việt Của Tôi

Bạn ơi! Hãy tới nước tôi
Mà xem phong cảnh núi đồi gần xa
Phong vân trải rộng quan hà
Năm tư dân tộc ông bà tổ tiên

Lắng nghe giọng nói sầu miên
Tự tình lai láng ba miền Việt Nam
Đồng quê cò lả khói lam
Sáo diều bay bổng con tằm nhả tơ

Trắc bằng réo rắt vần thơ
Sắc không hỏi nặng huyền mơ ngã tình
Thăng Long hoài vọng bóng hình
Mộng hồn muôn thuở oai linh Loa Thành

Thuyền theo sông Mã tỉnh Thanh
Ngắm đồi sim tím trúc mành liễu buông
Thần kinh thành nội kịch tuồng
Huế thương vương vấn trống chuông nhà Hồ

Huyền Trân công chúa cơ đồ
Mô tê răng rứa nhấp nhô bướm hồng
Nỉ non vần điệu mênh mông
Cửu Long Vàm Cỏ non bồng tiêu dao

Hoài lang dạ cổ nghẹn ngào
Bà ba duyên dáng má đào Hậu Giang
Bưởi bòng cam quít thênh thang
Miệt vườn soài tượng dịu dàng khúc ngâm

Gừng cay muối mặn âm thầm
Cồn Tiên thổn thức tình thâm giống nòi
Miền Tây kênh rạch mặn mòi
Ca dao tục ngữ gác chòi lều tranh

Cao Nguyên luyến láy âm thanh
Tiếng chim ríu rít ngọn ngành suối ca
Mồ hôi bùn thấm vắt ra
Cung thương hồ thỉ gương nga điệu đàn

Nguyễn Du đẫm lệ chứa chan
Tiếng ta bền vững giang san vẫn còn
Nguyện thề sông núi sắt son
Việt văn phong phú vuông tròn thủy chung

Biển Đông sóng vỗ chập chùng
Thuyền trăng thấp thoáng bập bùng lửa tim
Trường Sa gió lộng cánh chim
Cát vàng ngọc qúy lặn tìm ngư ông

Truyền thừa giòng máu Lạc Hồng
Nam thanh nữ tú tiên rồng ngẩn ngơ
Trương Chi tiếng hát ai ngờ
Mỵ Nương say đắm đợi chờ tình lang

Lũy tre bao bọc xóm làng
Sân đình mở hội thiếp chàng ái ân
Mẹ cha khuya sớm tảo tần
Cù lao chín chữ nghĩa nhân sáng ngời

Bảng đen phấn trắng nên người
Sân trường rộn rã tiếng cười trẻ thơ
Đánh vần học chữ ước mơ
Thày cô khuyên dạy ươm tơ kén tài

Bể dâu chẳng chịu nguôi ngoai
Tôi yêu tiếng nói tương lai nước nhà
Thanh tao vũ điệu giang hà
Thoảng bay vóc hạc mượt mà lụa nhung!

Tượng hình sinh động vô cùng
Pháp Anh Đức Nhật thư hùng năm châu
Đồng bào ở khắp hoàn cầu
Tần ngần dạo gót mái đầu tuyết sương!

Hương sen xao xuyến nõn nường
Dẫu lìa ngó bẻ còn vương tơ lòng
Đoạn trường cát bụi thong dong
Ba kêu má gọi rằng mong con về

Phong trần dặm nẻo sơn khê
Bến đò thuở đó tình quê mặn nồng
Lúa vàng trải rộng cánh đồng
Tao đàn hội ngộ quần hồng trúc hoa

Cầm tay nước mắt nhạt nhòa
Tiếng oanh thỏ thẻ một tòa thiên hương
Ngất ngây nở nụ môi hường
Trộn pha âm tiết càng thương tiếng mình!

9.7.2016 Lu Hà




Tiếng Việt Khóc Cười

Bấy lâu tôi thầm nhủ
Tiếng mẹ đẻ thân yêu
Suốt từ sáng tới chiều
Mong ai mà nhớ thế…?

Tôi quen giọng nhỏ nhẹ
Mảnh mai vòng lưng eo
Đêm trăng sáng nằm khoèo
Cho anh thơm tí nhé…!

Bỗng cái oanh thỏ thẻ
Gớm cái ông tướng này
Cứ táy máy chân tay
Làm sao mà chịu nổi…

Bờ môi xinh nóng hổi
Mê man tôi đọc thơ
Suối róc rách lờ đờ
Con cá trê ngọ nguậy…

Hàng liễu xanh run rẩy
Vũ điệu hồn lên mây
Thoảng qua mấy canh chầy
Gió lùa qua khe cửa…

Trắc bằng vần xong chửa
Văng vẳng khúc ca ngâm
Tiếng hạc kêu vang ầm
Qụa ăn sương vội vã…

Phố Khâm Thiên thong thả
Qua thăm mấy ả đào
Ghé tai em thì thào
Bài thơ này mới viết…

Véo von tình da diết
Luyến láy đoạn sầu miên
Mộng đẹp gái thuyền quyên
Càng nghe càng trong trẻo
Bình minh con chèo bẻo
Ríu rít sắc hỏi huyền
Nặng ngã bến đào nguyên
Ngẩn ngơ kìa Từ Thức

Lửa lòng thêm rạo rực
Nửa hồn say nôn nao
Tiên nữ lại ngọt ngào
Thanh âm nàng quyến rũ

Vành nôi xưa sữa bú
Lớn lên học làm người
Nguyễn Du giọt lệ rơi !
Tôi thương nàng Kiều Lắm… !

Tươi lai này gửi gắm
Nước Việt Nam bao đời
Góc biển cuối chân trời
Ba miền chung tiếng nói

Trái tim người đau nhói
Biển Đông sóng rì rào
Hoàng Trường Sa nghẹn ngào
Ngư phủ than lưới rách

Ai là kẻ đáng trách
Dửng dưng với đồng bào
Vô cảm giọt máu trào
Sóng triều dâng đỏ quạnh

Dựng lầu cao thành quách
Biệt thự khắp xa gần
Mà sao lắm kẻ bần
Lo toan từng bát gạo

Sắn ngô nào khoai cháo
Kêu khóc dưới gầm cầu
Cụ gìa bạc mái đầu
Huân chương đeo đầy ngực

Nghe thấy lòng rưng rức
Tiếng Việt của tôi ơi !
Tang thương bao cảnh đời
Lê la lầm ngõ chợ

Nhiều con sen đứa ở
Xuất khẩu đi làm thuê
Cô dâu buồn não nề
Xót xa ôm đàn hát

Đồng quê làng nước khát
Nha Trang xác cá trôi
Than ôi kiếp luân hồi
Chuông chùa nghe ảm đạm

Khói hương bay ngàn dặm
Thấu tới tận trời xanh
Loài người sao nỡ đành
Bỏ rơi dân tộc Việt ?

9.7.2016 Lu Hà




Hận Tình Dương Ngọc Hoàn Và Lý Long Cơ
cảm xúc từ Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị

Võ Hoàng Đế nằm yên linh cữu
Đấng chí tôn nội tử lên ngôi
Long Cợ sầu cảm xa xôi
Nhớ thương Hoàng Hậu nổi trôi bến tình

Cao Lực Sĩ một mình chiêu mộ
Ra công tìm kiều nữ nhân gian
Họ Dương có ả Ngọc Hoàn
Xuân xanh vừa chớm đến tuần cập kê

Dáng lướt thướt bầu thê giáng thế
Hoàng tử phi diễm lệ thu ba
Chiếu truyền đạo sĩ tài hoa
Ba cung sáu viện nhạt nhòa trúc mai

Mạch suối ấm liễu đài băng tuyết
Đỉnh Ly Sơn thắm thiết da ngà
Phẩm tiên đôi trái mâm nga
Trăng vàng sóng sánh mặn mà quý phi

Thưa thánh thượng thầm thì oanh yến
Động bướm hoa hiển hiện thiên thai
Tóc mây lõa xõa mày ngài
Trống canh thủng thẳng trâm cài điểm tô

Chim cúc trái tha hồ ân ái
Buổi thiết triều trễ nải cho qua
Bầu tiêu lai láng thềm hoa
Lửa tình cuồn cuộn xuýt xoa dạt dào

Không có gió lẽ nào hờ hững
Cột buồm vua lừng lững ra khơi
Gối chăn nghiêng ngả đất trời
Rồng mây hừng hực lả lơi sóng trào

Vua sủng ái má đào thục nữ
Bậc mẫu nghi thiên hạ như ai
Họ hàng quyền qúy phát tài
Khiến bao cha mẹ mộng hoài cô nương

Khói hương khấn cầu mong sinh gái
Điệu nghê thường êm ái vũ y
Cung đàn sáo đệm lâm ly
Phong phanh dải lụa kinh kỳ đèn sao

Quân Ngư Dương ào ào vũ bão
An Lộc Sơn máu đỏ chiến bào
Sục sôi lửa lựu đêm nào
Yến oanh dan díu nghẹn ngào giai nhân

Phút tan nát mây Tần gió Sở
Cả Trường An khốn khổ bi ai
Cung Phi thểu não gót hài
Mặt hoa ủ rũ phủ đài tang thương

Cảnh đế đô thê lương hỗn loạn
Đạp lên nhau phách tán hồn kinh
Bao nhiêu giận dữ bất bình
Bất tuân thánh chỉ gia hình qúy phi

Thế là hết lệ chi quả ngọt
Đường Minh Hoàng chua xót đắng cay
Cúi đầu thảm khốc thương thay
Bụi vàng Kiếm Các đọa đày Nga Mi

Bóng chiều nhạt đầm đìa nước mắt
Dải lụa hồng xiết chặt bi ai
Hồn xiêu phách lạc tuyền đài
Hoang sơ Ba Thục u hoài Mã Ngôi

Mô đất nhỏ núi đồi cỏ dại
Tiếng quạ kêu tê tái quân vương
Cành vàng lá ngọc gió sương
Hận cùng giun dế đêm trường mưa rơi

Rồi lên ngựa tả tơi binh tướng
Đất Tây Xuyện cảnh tượng hoang tàn
Tháng ngày trông đợi hồi loan
Lạc Dương trở lại giang san mơ màng

Lý Thái Bạch ôm trăng khóc nguyệt
Điệu thanh bình hủy diệt thanh danh
Nịnh thần kèn cựa tranh dành
Dèm pha Phi Yến thôi đành chịu tang

Non xanh cỏ biếc hàng mây ngói
Vườn Phù Dung nhức nhối dấu yêu
Vị Ương Thái Dịch tiêu điều
Sen khô mai héo mĩ miều còn đâu

Thềm rêu mọc úa sầu cung nữ
Tóc bạc phơ tư lự thẫn thờ
Canh thâu trằn trọc giấc mơ
Màn đêm bao phủ lờ mờ sông Ngân

Quan thái giám tay chân run rẩy
Thái thượng hoàng lẩy bẩy dung nhan
Nỗi niềm tưởng nhớ khóc than
Vua tôi nức nở lệ chan dòng dòng

Trước thềm điện soi đường đom đóm
Sương thu rơi lốm đốm nhành mai
Ý sầu trằn trọc đêm dài
Âm dương cách trở u hoài canh thâu

Mộng chẳng dứt dãi dầu tơ liễu
Bóng người xưa yểu điệu hao gày
Gối loan lạnh lẽo heo may
Châu sa lã chã mặt mày xác xơ

Cầm túi gấm bơ phờ ngắm nghía
Mùi hương thơm hồng tía hồn say
Mả hoang xót lại vật này
Lờ mờ hư ảo đắng cay phũ phàng

Gió xuân hận bóng nàng phảng phất
Áo xiêm y ngây ngất hoa cười
Dao đài Quần Ngọc chơi vơi
Hỏi nơi cung Hán còn người nào hay

Vì thánh thượng có tay thuật sĩ
Đất Lâm Cùng gọi quỷ chiêu hồn
Cưỡi mậy đạp gió sóng cồn
Thiên tào địa phủ bồn chồn tìm đâu

Chợt ngoài cõi thần châu mù mịt
Gác tiên bồng chi chít cỏ hoa
Hiên tây liễu phủ lòa xòa
Màn che trướng phủ thượng tòa Thái Chân

Tiên nữ bẩm đạo nhân hạ giới
Xứ gỉa là khách mới ghé chơi
Bồi hồi thốt chẳng ra lời
Song Thành Tiểu Ngọc cho mời vào ngay

Mặt trông mặt ai hay tình cũ
Cơn sóng lòng chan chứa ngất ngây
Ai ngờ chén ngọc vơi đầy
Phút giây hội ngộ vui vầy là bao

Sương móc đọng ruột bào gan héo
Khóe hạnh trào muôn nẻo đường mây
Hôm nay chàng đã đến đây
Nghê thường khúc nhạc canh chầy xót xa

Đành từ biệt lầu nga gác phượng
Hộp Hoa Điền trân trọng mở ra
Vàng dòng nửa mảnh kim thoa
Ngọc châu còn một nhạt nhòa khói bay

Ôm mặt khóc giãi bày kể lể
Cây liền cành mưa bể gió nguồn
Cánh chim phấp phới hoàng hôn
Ngàn sao chứng dám lệ tuôn đôi hàng !

Lòng sầu hận dở dang ân ái
Bụi Tràng An tê tái thê lương
Tội tình chi hỡi mỵ nương
Hồng nhan bạc mệnh đoạn trường bi ai!

* Dương Ngọc Hoàn tức Dương Qúy Phi, từng làm pháp sư gọi là Thái Chân
Lý Long Cơ tức vua Đường Huyền Tông hay gọi là Đường Minh Hoàng

5.12.2014 Lu Hà





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét