Tôi Khổ Thế
Này
hoạ bài thơ cuối cùng cuả
T.T.Kh
Thu đến, xuân đi, tháng lại
qua
Mấy muà băng giá hẹn thương
đau
Ba năm dồn lại vuơng sầu tủi
Em vẫn âm thầm nhắc lại đâu
?
Thôi nhé anh ơi, ngậm đắng
cay
Càng thương càng nhớ hận
chia ly
Vườn Thanh gió chướng TiGon
nát
Có viết thành thơ chuyện đã
rồi ?…
Tháng lại ngày qua chuyện khổ
tâm
Muà đông băng giá nỗi lòng
em
Bài thơ chan chưá ba người đọc
Đan áo chồng em thiên hạ xem
…
Là khổ đời em anh biết không
?
Ngàn năm lễ giáo chẳng khoan
dung
Thương đau nhỏ giọt tàn canh
lệ
Leo lắt đèn khuya giọng não
nùng
Dầu dĩ sầu tư một cảnh tình
Bài thơ ưá máu khóc điêu
linh
Thuyền em thăm ván nào quay
lại
Đổi lấy hư vinh chỉ một
mình…
Oán trách làm chi một cuộc đời
Từng đêm giông bão cánh hoa
rơi
Buồng the quanh quẩn hồn tê
dại
Thương khóc người ta chẳng
giữ lời !
Tôi giận hờn anh nỗi đắm say
Mỗi dòng mỗi chữ viết sao
đây
Tâm hồn tù túng buồn thê thảm
Tôi nhớ từng đêm nỗi oán đầy
Héo hắt tàn canh chẳng được
an
Ngoài trời mưa gió cánh TiGon
Thương anh lầm lũi phương trời
thẳm
Khổ aỉ trùng dương tủi cực
thân
Anh ở phương nào có biết
không?
Lòng còn thổn thức nghẹn
ngào thương
Tuổi thơ non dại đâu còn nưã
Thoang thoảng mùi hương em lạnh
giá gương...
Đông đến thu tàn trăng mờ
soi
Thương anh sao nỡ trách
không thôi
Mưa lòng rền rĩ theo năm
tháng
Trời hỡi, sao tôi khổ thế
này!
16.2.2010 Lu Hà
Thương Cánh
Hoa Tim
hoạ Hai Sắc Hoa TiGon cuả
T.T.Kh
Nhớ muà năm ngoái đoá TiGon
Thoang thoảng hương bay gợi
nỗi buồn
Tôi thấy lòng mình tê tái
quá
Ngậm ngùi thương mãi buổi
hoàng hôn
Thuở đó ngày xưa thật lạ
lùng
Rì rào nắng trải lót bờ
phong
Ngây thơ tôi vẫn tin đời đẹp
Muôn cánh hoa tim chẳng biến
lòng.
Tôi biết làm sao được hở trời
!
Người đi biền biệt áng mây
trôi
Đường xa vút bóng mờ sương
thẳm
Để lại vườn tình hoa lá rơi
!
Người vẫn thường hay đứng ngắm
tôi
Mê say nét bút vẽ hoa cười
Chân dung vương vấn hồn thi
sĩ
Mái tóc mây bay sợi rối bời
.
Thơ thẩn chiều nay lại nhớ
người
Một muà hoa trắng cuả chia
ly
TiGon lả tả rèm buông phủ
Lạnh lẽo đèn khuya lệ nến rời
!
Một bước chân đi phận bẽ
bàng
Dưới dàn thiên lý khóc bi
thương
Ngoài kia sương muối rơi nhiều
lắm
Ai biết đời tôi chịu lỡ
làng!
Pháo nổ hoàng hôn ngớ ngẩn
thu
Cuộc đời như thể giấc chiêm
bao
Người đi xa lắm tôi buồn nhớ
Áo trắng cô dâu gió lững lờ…
Tôi nhớ thương ai hận một đời
Buồng không lạnh ngắt chỉ
mình tôi
Chồng tôi năm tháng sao hờ hững
Cỏ uá cành khô cách biệt rồi…!
Eỏ lả lược gương trống trải
nhà
Buồn xem tiểu thuyết đoá hoa
xưa
Có ai viết cánh hoa tim vỡ
Như thể lòng tôi tuyết trắng
pha
Tôi vẫn không quên tiếng thở
dài
Ngày xưa người đã nhắc cho
tôi
Tình ta như cánh hoa tim vỡ
Anh sợ đời ta cũng thế thôi.
Tôi nhớ canh khuya tiếng gọi
đò
Bên bờ sông vắng lá vàng thu
Đường phong xa thẳm mù sương
cát
Dấu bóng người xưa vẫn nhạt
nhoà
Sau trước thì tôi đã lấy chồng
Ngàn thu buồn lắm bóng tà
dương
Hoàng hôn phủ xuống đời tôi
khổ
Người ở phương xa có tủi
lòng ?
15.2.2010 Lu Hà
Thả Cá Đêm
Trăng
hoạ thơ Nguyễn Gia Linh
& Nguyên Hà
Thơ thẩn hoàng hôn thả ánh
vàng
Một mình sông nước quẫy tràn
lan
Con thuyền độc mộc không
chèo lái
Thoang thoảng ca ngâm một giọng
đàn
Cá nước vầng trăng lội giưã
dòng
Lô nhô bèo bọt ngậm ngùi
sông
Hiu hiu gió thổi ân tình cũ
Trời nổi mây giông dáng tựa
rồng
Tết đến mà sao chẳng thấy
xuân
Côn trùng hoang dã kiếp vô
luân
Xa xa cát phủ màu quan tái
Vinh nhục trăm năm hận thế
trần …
Lơ lửng trăng soi huyền ảo mơ
Nước xanh thăm thẳm gọi hồn
thơ
Ru người viễn khách về cố quận
Chiếc bách suôi dòng nỗi ngẩn
ngơ…
Xuân Canh Dần 14.2.2010 Lu
Hà
Sầu Vương
Năm Tháng
hoạ thơ Hàn Thiên Lương
Lưu luyến trăng tàn một khúc
sông
Lục bình thơ thẩn đọng hơi
sương
Đàn con mỏi cánh tìm nơi trú
Xao xác hoàng hôn rụng lá
vàng
Đất khách xa nhà chén rượu
cay
Năm châu dồn lại một trời
mây
Tổ xưa tan tác chiều mưa gió
Khắp chốn chim trời tản lạc
bay !
Thánh thót vàng anh giục tiếng
đàn
Thê lương nợ cũ áng mây đen
Ngẩn ngơ thềm cưả kià ai nhỉ
Dãy núi xa xa lộng gió ngàn
Rì rào sóng vỗ vọng trùng
dương
Chiếc bách nổi trôi bao xót
thương
Xứ lạnh mai vàng còn đợi chủ
Chuông chuà hoa lặng mộng
quê hương
Nếm trải gian truân sầu biển
lệ
Non xanh nước biếc khóc ngàn
dâu
Trải dài vô tận hồn thu thảo
Hờ hững thời gian cỏ uá màu
…
28.1.2010 Lu Hà
Triệu Đoá
Xuân Lòng
hoạ thơ Hồ Bảo Thanh
Le lói vầng dương rặng núi
xa
Xuân về tre trúc cũng lao
xao
Cành mai trước cưả khoe
hương nhụy
Phơ phất trời giăng mưa bụi
sa
Thấp thoáng chiều bay luạ
cánh tươi
Hồng hào má đỏ thắm bờ môi
Giang tay em đón muà hoa nở
Hy vọng tương lai sẽ sáng ngời
…
Bốn phương hải đảo chốn sơn
khê
Tấp nập ngược xuôi khách trở
về
Ăn tết Canh Dần mừng hội ngộ
Quê hương yêu dấu mối tình
quê
Chim én lượn lờ khắp mọi nơi
Dạt dào sóng biển tiễn đưa
ai?...
Buồm căng lộng gió vui bọt
trắng
Vẫy cánh hải âu lộng đất trời
…
Bao cánh hoa đời một nén
hương
Tha hương biền biệt nhớ dòng
sông
Nổi trôi côi cút hồn phiêu bạt
Có nhớ muà xuân triệu cõi
lòng . . .
31.1.2010 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét