Mái Đầu Sương Rơi
chuyển thể thơ Mai Hoài Thu: Đêm Sài Gòn
Đêm về nức nở nhạt nhoà
Sài Gòn lạc lối nghẹn ngào bóng hoa
Đường dài mỏi gối quanh co
Vắng em ảo não mịt mù mưa giăng
Đèn mờ hiu hắt từng hàng
Vai thon bé nhỏ bẽ bàng chiều thu
Mắt buồn ngấn lệ tương tư
Đuôi sam quày quả giã từ người ta
Dập dìu tiếng nhạc gần xa
Thả hồn theo nhịp la đà thâu đêm
Tìm sao lối nhỏ im lìm
Một vùng kỷ niệm nỗi niềm cô liêu
Em nơi giá lạnh sớm chiều
Heo may gió thổi tiêu điều lòng anh
Tháng năm cỏ uá màu xanh
Trắn nhăn tư lự mong mình gặp nhau
Ba mươi năm đã trôi qua
Má hồng nắng nhạt trời Âu u sầu
Lá vàng rơi rụng chân cầu
Bầu trời ảm đạm mái đầu sương rơi...!
14.11.2011 Lu Hà
Đêm Hội Ngộ
chuyển thể thơ Mai Hoài Thu: Đêm
Đêm tiếng nấc nghẹn ngào than khóc
Cành cây khô gió thốc mưa rơi
Côn trùng rên rỉ xa xôi
Hồn chìm sâu xuống biển khơi xa mờ...
Lòng ảo não bến bờ cằn cỗi
Làn môi khô tê tái xót xa
Nư thèm hơi thở thiết tha
Người xưa yêu dấu mặn mà trần ai
Đêm cuồn cuộn giòng trôi lặng lẽ
Mây hững hờ quan tái người ơi!
Bóng trăng khuất nẻo chân trời
Để ai buồn khổ chơi vơi nỗi niềm...
Chắc nơi ấy bình yên anh nhỉ
Từng đêm về đắm đuối hoang vu
Thịt da thơm ngát như mơ
Đêm không còn nưã gối vò chăn sô...
Không còn nưã vuốt ve âu yếm
Nụ hôn sâu thấm đẫm môi mềm
Phụng long ẻo lả bên thềm
Tiếng gà chợt gáy cánh chim về trời...
Chỉ còn chút mồ hôi bốc khói
Làn da hồng ân ái cũng tan
Vòng tay hư ảo chưá chan
Bỗng dưng biến mất lệ tràn bình minh...
15.11.2011 Lu Hà
Thiên Đàng ở Đây
chuyển thể thơ Mai Hoài Thu: Đường về Xứ
Huế
Hàng phượng vĩ bồi hồi nức nở
Đường quanh co xứ Huế mù sương
Hai muà mưa nắng nhớ thương
Điệu hò mái đẩy đồi thông u buồn
Nhấp chén rượu bồn chồn thổn thức
Tiếng sáo chiều nao nức vấn vương
Đàn tranh gãy khúc nghê thường
Nghe như ai oán tơ chùng phím loan
Trăng tàn lụi môi son má phấn
Chiếc thuyền nan cập bến Vân Lâu
Áo dài tím huế thướt tha
Ngậm ngùi Tôn Nữ xót xa khóc chồng...
Đường về Huế trập trùng ghềnh thác
Hải Vân tiều lác đác xa trông
Ngàn dâu xanh ngát mênh mông
Thành cao xương lính bập bùng gió mây
Nam Bình Khúc ngất ngây vương giả
Hồn thơ bay đôi má người ơi!
Khổ đau từng hạt mưa rơi
Đa tình o Huế cuộc đời đắng cay
Làn môi tím đắm say mộng ảo
Giọt nến sầu chan chưá thâu canh
Giận hờn quầy quả ái tình
Chín mười dịu ngọt xanh xanh mái đầu
Đôi mắt ướt bồ câu trong trắng
Thắt lưng ong duyên dáng dễ thương
Thuyền câu đôi bến sông Hương
Trai thanh gái lịch mặn nồng nỉ non
Tiếng rao hàng bánh hòn quế ngọc
Phở bún bò thành thục em đong
Bộ hành lữ khách ngỡ ngàng
Bồng lai tiên cảnh thiên đàng ở đây!
13.11.2011 Lu Hà
Tình Ca Dã Tràng
chuyển thể thơ Trấn Văn Lượng: Khúc Tình
Ca Trên Cát
Trăng sóng sượt loã lồ hơi thở
Chim quen đường bám víu từng xâu
Lá bàng lác đác trên đầu
Rong rêu phố chợ mặn mà cá hong
Bến chài vắng não nùng giun dế
Xóm đạo nghèo tê tái màn đêm
Đèn dầu lốm đốm hom hem
Đung đưa gió thổi cánh rèm buồn thiu
Ôi sầu thảm đìu hiu leo lắt
Tháp giáo đường lả lướt phi lao
Ngậm ngùi lữ khách nao nao
Vẳng nghe khúc hát thuở nào sầu tư...
Cơn gió lốc bài ca ký ức
Cưả thời gian tấm tức cơn mê
Hình hài lếch thếch kéo về
Dìu nhau đùn lối não nề trần gian
Đã xa lắm ngày xuân tuổi trẻ
Đứng bên nàng lặng lẽ bâng quơ
Thẹn thùng xao xuyến vu vơ
Dáng hồng bối rối ngây thơ lưã lần...
Sân cát bỏng trường tan trống dội
Đám trai khờ lụi đụi chen nhau
Đuổi theo bóng nhỏ cho mau
Nắng sầu lay động trên đầu mây bay
Đâu có biết đắng cay trải rộng
Chỉ gặp nhau lối mộng đơn côi
Ngập ngừng chưa dám hé môi
Chôn vùi dĩ vãng những lời yêu thương
Tuổi thơ ấu vấn vương cây cỏ
Trẻ mục đồng tháng đỏ rong chơi
Ngẩn ngơ một thoáng rồi thôi
Đôi chân mải miết băng đồi xăm xăm
Ngày nghỉ học miệt vườn khắp lối
Lầu ông Hoàng vách núi cheo leo
Phú Hài chảy dãi hàng keo
Dấu bèo trôi nổi leo trèo đầm ao
Đàn gái nhỏ nhụy tơ hoa nở
Hương thơm nồng hối hả sang sông
Trai làng luýnh quính đứng trông
Thương con bướm trắng tiếng lòng quạnh
cô
Mộng vưà nhú mầm tơ đã héo
Giày chiến binh quần đảo rừng sâu
Tình đầu chưa trọn một câu
Vũng lầy ma quái mịt mù sương rơi
Thân sống sót nưả đời tê tái
Người lạ người e ngại nhìn nhau
Lưả lòng tắt ngấm từ lâu
Năm canh rền rĩ âu sầu dế ca
Cây xơ xác bốn muà cỏ uá
Nhúm sao mờ nhạt nhẽo trong mây
U hoài len lén bàn tay
Men theo kẽ đã gai gày xanh xao
Gió vùng vẫy biển gào lồng lộn
Đêm lao xao tủi hận trăng già
Dã tràng xe cát xót xa
Thương người trần thế tình ca dập vùi...
15.11.2011 Lu Hà
Lệ Trăng Trắng Trời
chuyển thể thơ Mai hoài Thu: Sầu Tê Tái
Sầu tê tái hao gày ảo não
Lúc nưả đêm nỗi nhớ dâng đầy
Một đời lầm lũi đắng cay
Phù vân về cõi đắm say u buồn...
Đêm rả ríc mưa tuôn lệ chảy
Hỏi ông trời thấu nỗi lòng chăng?
Đành rằng năm tháng giá băng
Âm thầm khép cưả nhẹ nhàng đớn đau
Gánh sầu đổ biển sâu mờ mịt
Dấu tình còn thảm thiết héo hon
Nhạt nhoà mí mắt môi son
Bao muà lá rụng trào tuôn não nùng
Hồn thơ gửi vấn vương sao tỏ
Đường trần gian đau khổ người đi
Còn đâu tuổi trẻ xuân thì
Trăng già trằn trọc lệ rơi trắng trời!
15.11.2011 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét