Tự
than cho đời
Năm
mới bâng khuâng gợn sóng lòng
Nỗi
niềm sao tỏ với sông tương
Tuyết
rơi dằng dặc hồn cô quạnh
Buồn
tựa sông trôi lệ ưá dòng
Trời
đã bắt ta phải gặp nàng
Lung
linh ánh mắt nước mây giăng
Để
rồi sông núi lià ngăn cách
Chỉ
biết ôm sầu bao nhớ thương
Chuyện
cũ lâu rồi cơn gió qua
Đằng
nào năm tháng cũng phôi pha
Phải
chăng muôn kiếp còn vương nợ
Vũ
trụ không gian chẳng bến bờ…
Ai
biết rằng ai vẫn vấn vương
Bao
nhiêu mộng tưởng tiết thu đông
Thở
dài ngao ngán dư dòng lệ
Nguyệt
Lão xe duyên rối chỉ hồng
Trằn
trọc đêm nay lại nghĩ suy
Chén
sầu khi cạn lúc khi đầy
Ra
đi chẳng hẹn muà thu lại
Để
phụ lòng ai hạt muối đời....
Xui
khéo cho nhau giưã nẻo đường
Trần
gian khổ ải kiếp tha hương
Công
phu đất khách tìm nơi chốn
Ai
biết rằng ai chiụ lỡ làng....
Vẫn
biết rằng em rất nhớ anh
Thông
minh đày đoạ kẻ si tình
Xa
em quả chiụ bao đau khổ
Thơ
thẩn tương tư giấc chẳng lành
Mấy
chục năm rồi mới hiểu ra
Em
tôi chờ đợi biết bao muà
Bây
giờ muôn dặm xa xôi quá
Chẳng
nỡ gợi ra mối cảm sầu
Xuân
đến đông tàn lạnh xứ Âu
Là
muà thương gọi tháng năm xưa
Xa
quê biền biệt thời trai trẻ
Gió
thổi khăn rơi lật mái đầu...
xuân 2009 Lu Hà
Lưu Lạc Vì Tình
Nửa
đêm bừng tỉnh như mơ
Tiên
cảnh hồn bay lẫn tiếng thơ
Cõi
vọng trong tim còn thổn thức
Như
ai ân ái vơí người hoa
Sống
ở dương trần chỉ có ta
Luôn
mơ tiên cảnh cõi người xưa
Xa
quê lạc Nước đành dang dở
Khổ
aỉ duyên tình vượt biển xa
Đông
Âu nổi loạn bão mù khơi
Sấm
sét trên đầu thác nước trôi
Sóng
cả thuyền tình em lướt sóng
Thương
đời chen chúc cõi trời Tây
Anh
viết bài thơ chuyện bốn năm
Rủ
lòng chia sẻ với phong lan
Tôn
thờ Vệ Nữ tình yêu dấu
Suốt
cả đời anh giấc chẳng tàn
Người
trước kẻ sau nối bước chân
Xếp
hàng vương lệ cõi trần gian
Xứ
người vong quốc là như thế
Từng
gói phần chia khổ thế nhân
Yêu
ai mà lụy khổ vì ai
Người
ở đâu xa chẳng biết gì
Xát
muối lòng nhau từng đoạn khúc
Ái
tình vương vấn mãi không thôi
Anh
hiểu ra rồi lệ vấn vương
Như
ai khổ aỉ với tình riêng
Không
tìm nhau được làm sao chiụ
Điên
cả đất trời bạc nuí sông
Có
ở trong đời mơí biết nhau
Ra
đi để lại hận ngàn thu
Anh
hùng tương ngộ duyên thiên lý
Vẳng
tiếng đàn xưa bóng xế chiều
Gió
rét từng cơn băng tuyết tan
Mong
manh áo vải tím bầm gan
Lời
ca tiếng hát ai nghe nữa
Đói
rách xa hương điệu haĩ hùng
Anh
khóc thương em giọt biển xanh
Muối
từ trong mặn máu tim mình
Yêu
em thương xót từ tâm huyết
Những
bốn năm trời chẳng có anh
26 . 2. 2008
Lu Hà
Truyện Tình của Mẹ
Anh
đã đọc xong một truyện tình
Hương
thơ bát ngát ở trên cành
Ngẩn
ngơ nước suối thông reo núi
Suy
tưởng hồn ai mà thắm xanh
Thì
ra Mẹ đã yêu như thế
Sao
chẳng bù cho chuyện chúng mình
Anh
vẫn vương lòng con gái Mẹ
Để
mà sầu khổ mái đầu xanh
Cuộc
tình của mẹ quá trơn tru
Nhè
nhẹ lòng sông lớp sóng trào
Cha
Mẹ gặp nhau mà gắn bó
Có
đâu buồn hận để ngàn thu
Phaỉ
chăng kiếp quả do thời cuộc
Duyên
chẳng được may phận chẳng tròn
Cứ
phải gặp nhau nơi xứ lạ
Để
rồi thổn thức mãi nguồn cơn
Mẹ
đã yêu người trong thế gian
Khác
em định mệnh lại chia phân
Tuy
tình chẳng được như mong đợi
Anh
vẫn mang theo món nợ nần…
Anh
thấy Mẹ em rất đáng yêu
Xinh
tươi ngào ngạt biết bao nhiêu
Truyền
thừa lương thiện hương nòi giống
Như
đoá Phong Lan rực nắng chiều
Biết
đến kiếp nào gặp laị nhau
Cho
lòng thoả nguyện với trăng sao
Như
tình cuả Mẹ theo sông nuí
Văng
vẳng hồn xưa nuối tiếc sầu
Đọc
xong vướng đọng nỗi bâng khuâng
Truyện
đã đăng trên trang Cải lương
Mẹ
cũng hồng nhan sao chẳng bạc
Yên
vui hạnh phúc với đời thường?...
Có
lẽ là do Mẹ khác em
Được
quyền làm chủ mối tình duyên
Không
ai chi phối tình yêu Mẹ
Mẹ
có thời gian lo việc riêng ?..
Anh
viết bài thơ để tặng em
Cũng
vì cảm động mối lương duyên
Người xưa đi hẳn
còn lưu laị
Yểu điệu thuyền
quyên dạo gót sen!
1. 4. 2008
Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét