Ân Hận
Khi xa cách không gian làm nỗi
nhớ
Để gần nhau gió lạnh gợi hờn
căm
Ai đã yêu mà phải chiụ tháng
năm
Cho bõ ghét aí ân thành phận
bạc….
Đời chỉ đẹp khi duyên tình
cách trở
Đời mất vui thương số phận
an bài
Nhớ là mong khắc khoải mỗi
đêm dài
Trằn trọc mãi cho thiên sầu
vạn cổ
Còn nuối tiếc cho tình yêu
dang dở
Phút chia ly biền biệt tháng
năm dài
Đừng sững sờ thương giọt lệ
đầy vơi
Mái tóc đã nhuốm thêm màu
tang tóc
Yêu là khóc em mất đi một nưả
Những ngày vui anh xa vắng
bên em
Yêu là ghét còn gói trọn âm
thầm
Trên trang giấy em tôi là tất
cả
Bao năm tháng vấn vương
thành ký ức
Gợi lên em làn gió cuả tình
thương
Thuyền đời anh vẫn chảy mãi
xuôi dòng
Nguyện sau trước xin hẹn về
bến cũ
Ngày xưa ấy gió mưa hoài bến
bãi
Mối tơ lòng vương vấn mãi
chưa thôi
Anh ra đi mà chẳng ngỏ đôi lời
Em giận mãi khi thuyền anh lỡ
bến…
8.4.2009 Lu Hà
Anh Là Kẻ Vụng
Về
Câu truyện xưa đã qua
Như sương tan muà thu
Nay nghe em nhắc lại
Mà lòng anh xót xa
Thì ra lỗi tại anh
Kéo mây che trời xanh
Mang tâm tình con gái
Chơi vơi lòng biển xanh
Sao anh không nói thẳng?
Cứ vòng vèo quanh co
Làm cho thành rắc rối
Ôm mối sầu tương tư
Vì anh quá lo xa
Con nhện vướng chân tơ
Sợ không được lòng muội
Nghiã tao khang trong nhà...
Thật là chẳng ra sao
Cần chi phải đo dò
Nên thuyền anh nhỡ bến
Thương chuyến đò xa xưa
Thật là khổ trăm chiều
Tuổi trẻ mơ mộng nhiều
Nhìn đông tây nam bắc
Lạc kiếp đời phù du...
Hãy tha lỗi cho nhau
Mong làm lại từ đầu
Nếu lòng còn thổn thức
Bóng hình bao thương đau
Đếm lại bao muà thu
Mối duyên thầm xa xưa
Nợ nần từ bao kiếp
Lưới trần gian bao la....
1.2.2009 Lu Hà
Chiều Mưa
Viễn Xứ
Lốp đốp ngoài hiên hạt mưa
rơi
Nỗi lòng lữ khách não nề
trôi
Tương tư chạnh nhớ niềm kinh
quốc
Than thở mây xa cũng cảm
hoài
Tôi vẫn thương em độ thuở
nào
Bông mai luống thẹn nhụy
vàng tơ
Gió đông ngần ngại mong đừng
thổi
Kẻo động lòng em má ửng đào…
Sầm sập mây đen đến tiễn đưa
Lòng tôi tan nát gió mưa sa
Bâng khuâng tư lự tình non
nước
Thương kẻ ly hương nỗi nhớ
nhà
Có phải xưa kia nuối tiếc
nhau
Trách ông nguyệt lão rối đường
tơ
Chỉ xe không khéo duyên
thành nợ
Ướt lạnh năm canh hận tủi sầu
Mưa ở ngoài kia vẫn chẳng
thôi
Lòng tôi không ngớt nỗi niềm
rơi
Hàng cây chiụ rét thương
thương lắm
Cho kẻ tình si đứng ngắm trời
Mưa vẫn dày thêm như lệ sa
Đan vào vũ trụ hận bao la
Làn roi thượng đế bên bờ vắng
Buốt kẻ tim côi ngóng đợi
đò…
Mưa vẫn khoan vào nỗi thiết
tha
Bao muà phượng vĩ cánh tàn
hoa
Thu qua cúc nở muà đông đến
Tôi vẫn chờ em sẽ đến nhà
Em vẫn chẳng qua chẳng hẹn
đòi
Bao chiều thương lạnh gió
mưa rơi
Hững hờ không biết tình ai
thắm
Một trái bơ vơ lỡ rụng rồi…
Mưa vẫn còn rơi xoá nhạt
nhoà
Thời gian vĩnh biệt mối tình
xưa
Gian truân chìm nổi bao tang
tóc
Mưa gợi hồn ai nỗi cảm sầu..
11.2.2009 Lu Hà
Tâm Viên Ý
Mã
tặng V
Ngồi xem vô tuyến nghĩ miên
man
Thoang thoảng lòng ta một
đoá lan
Gió thổi vi vu đành phải viết
Tâm viên ý mã biết bao lần?
Trả được làm sao phải chiụ
thôi
Tuổi đã cao rồi nuối tiếc
chi
Năm tháng chia ly còn nặng
gánh
Đêm ngày mòn mỏi trái sầu
rơi!
Nghệ nhân thi sỹ khéo tìm
nhau
Đeo đẳng cả đời vẫn thiết
tha
Duyên phận ý trời sao khổ vậy
Bắt ta viết mãi thế này sao?
Em đã có chồng anh có vợ
Duyên ai phận nấy cháo cơm rồi
Chuyện xưa nhớ lại hành tim
óc
Sao khổ cho tôi lại thế này?
Gặp phải giờ sinh mộng chẳng
lành
Lại thêm đa cảm giống si
tình
Khéo cho người ấy cùng tương
ngộ
Say mê tình ái giống như
mình
Rồng rắn tìm nhau khắp bốn
phương
Để rồi mệt mỏi trú ngang đường
Đời là quán trọ nơi trần thế
Hẹn đến muà sau em mến
thương!
2008 Lu Hà
Anh Lại Trở
Về
tặng V
Anh đã dong buồn ra biển
khơi
Lênh đênh lục bát rỡn đuà
chơi
Thuyền anh vướng buị nơi trần
tục
Sao chẳng buông tha để nhẹ đời
Anh lại về đây với vấn vương
Lời thơ ý đẹp mộng tình
thương
Giang hồ bể ái còn bi lụy
Như nước sông thương chẳng cạn
dòng
Anh lại về đây với bốn câu
Mặn mà bảy chữ với lời ca
Thời gian sao chẳng vùi
trong cát
Hoa vẫn xanh tươi đoá mộng đầu
Anh chẳng quên đâu một giọng
đàn
Nhìn xa thăm thẳm bóng trăng
rằm
Mang theo trong cõi đời thê
thảm
Mà chẳng phai đi để nhẹ hồn
Biết đấy nhớ em là khổ đấy
Dày vò tâm não tháng ngày
trôi
Thương cho mơ mộng hồn thi sỹ
Trời đã sinh ra để đoạ đày
Anh cố quên đi mà chẳng được
Tuổi đời có phải trẻ gì đâu
Vợ anh yêu dấu tình trong trắng
Anh nhớ em hoài đắm biển sâu
Anh đã sinh ra giữa cuộc đời
Để mà thơ thẩn chẳng như ai
Người ta say đắm mơ giàu có
Anh chỉ mơ say có một người
Thôi nhé qua đi một kiếp này
Muà sau em nhớ chớ quên ai
Tốn bao công sức cho người ấy
Viết maĩ tình thơ để tặng
người.
17.03.2008 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét