Anh Vội Ra
Đi
viết cho Hoàn
Em đã coi anh đã chết rồi
Chết chưa, chết chửa, vẫn
chưa thôi
Mảnh tình vương vấn sao còn
đó
Cái nợ ba sinh đã hết rồi
Ta đã gặp nhau ở nẻo nào
Phố phường dong ruổi thuở xa
xưa
Vì anh yếu đuối nên người
khác
Đã lấy anh đi thật chẳng ngờ...
Em vẫn trách anh kẻ bạc tình
Vì sao laị thế dễ quên nhanh
Mà lòng anh đã chai như đá
Một chút tình thương chửa kịp
thành
Thói đời đen bạc thật vô
cùng
Gió cuốn đời anh quá vội
vàng
Cơn lốc phong trần đua nẻo
khác
Tìm đường sinh kế phải xiêu
lòng
Ở tận cuối trời mây tím bay
Lòng còn thổn thức nhớ em
hoài
Kiếp nghèo nên phải đành
quay quắt
Mây lạc trời Âu dở cuộc say
Yêu em mà laị chẳng vì em
Để mặc người yêu một nỗi niềm
Không ngoái đầu nhìn chân rảo
bước
Bao giờ anh trả laị cho em?
Yêu em mà laị chẳng như yêu
Đâu thấy mắt anh đọng giọt sầu
Anh vội vàng chi mà chẳng đến
Để em sầu khổ với tình yêu!
Lu Hà
Tiếng Vọng
Trong Đêm
tặng V
Tiếng vọng trong đêm vẫn nhớ
ai
Mà hồn văng vẳng nhắn người
ơi
Trong mơ nghe tiếng người
xưa gọi
Tỉnh dậy canh chầy thơ viết
ngay
Như hai giọt nước cõi trần
gian
Đẫm lệ long lanh chẳng được
gần
Có phaỉ kiếp xưa còn nặng
nghiệp
Luân hồi ta phải chiụ đau
thương?
Cũng bởi taị anh quá khổ đau
Đường trần lê bước nỗi âu sầu
Phong sương gió buị đường
trăm ngả
Vùng vẫy trầm luân cuộc bể
dâu
Cứ nghĩ đời nhau mà ứa lên
Thương em bạc mệnh gái thuyền
quyên
Phải chăng kiếp quả do bài
trí
Trong cõi ba sinh vướng bụi
phiền.
Thơ làm nhiều quá có nên
chăng
Thần trí mong cho vẫn vững
vàng
Đủ sức đương đầu bao sóng
gió
Đọc thơ mà hiểu cái đau
thương
Không lẽ anh thôi đừng viết
thơ
Để hồn thi sỹ chết trong mơ
Sống trong năm tháng dài lay
lắt
Tuổi tác già nua ai biết
đâu?...
Anh vẫn làm thơ để tặng em
Người đời nếu muốn cũng cho
xem
Có ai ngăn cấm hồn anh nhỉ
Như thuở Hữu Loan khóc vợ hiền?
Anh vẫn làm thơ để đẹp đời
Bao nhiêu uất hận với chua
cay
Chê bai chửi bới đời cho sướng
Rằng đã sinh ta ở kiếp này!
26.3.2008 Lu Hà
Nhớ Em Cô
Gái Trường Sơn
Bỗng nhiên tôi nhớ một người
Ba lăm năm trước một thời
yêu thương
Giữa nơi bom đạn chiến trường
Gặp em mười bảy lên đường
tòng chinh
Em là con gái Thái Bình
Vì ai nên nỗi duyên tình giở
giang
Rừng xanh vực thẳm não nùng
Thương em gái nhỏ mở đường
Trường Sơn
Cùng nhau chia sẻ nắm cơm
Chặt cây sẻ núi tro tàn lá
bay
Lạ lùng giưã chốn rừng nai
Thướt tha yểu điệu chân dài
kiêu sa
Từ lâu tôi vẫn hằng mơ
Giống nòi khoẻ mạnh cao to lạ
thường
Chôn sâu từ tận đáy lòng
Mai này tôi sẽ đưa nàng đi
xa
Bao nhiêu hy vọng đợi chờ
Bài thơ tám chữ thẹn thò gửi
trao
Những đêm dưới ánh trăng sao
Lán nam lán nữ se tơ chỉ hồng
Bập bùng bên ánh lửa lòng
Buì ngùi em kể nhà dòng quê
Cha
Em là con cái đức Bà
Sinh ra chẳng được trọn thờ
niềm tin
Chiến tranh ngọn lửa điêu
tàn
Động viên con gái tuổi còn học
sinh
Bận đồ quân phục màu xanh
Trung đoàn phản chiến quyên
sinh giưã đường
Bộ đồ phụ nữ thường ngày
Nhúng vào dòng suối cản đường
hành quân
Trăm xe hốt cả trung đoàn
Các em cô gái Trường Sơn mở
đường
Thương em anh để trong lòng
Ngậm nguì thổn thức não nùng
làm sao
Tâm tình chưa thoả dạt dào
Từ đâu ngọn gió ba đào ác
thay
Anh về miền Bắc hậu phương
Đôi ta chia sẻ dạm đường
thương yêu
Trường Sơn sáng nắng chiều
mưa
Bài thơ giang giở bước qua
cuộc đời
Hôm nay lòng vẫn bùi nguì
Bom rơi đạn nổ rụng rời xác
hoa
Hãi hùng như thể chiêm bao
Thương em gái nhỏ năm xưa rừng
Lào
Mất còn chẳng biết thế nào
Ba lăm năm giữ giọt sầu
trong tim…
2008 Lu Hà
Đánh Mất Tuổi
Xuân
Thuở trời đất trào cơn sóng
đỏ
Hận ngàn thu giông tố mưa
rơi
Nước non bàng bạc một thời
Cuốn theo tuổi trẻ một đời
chinh nhân
Trai với gái lưá còn rất trẻ
Xếp bút nghiên thể chế lên
đường
Chẳng hò hẹn ở chiến trường
Đoàn năm năm chín mở đường
Trường Sơn
Anh tòng quân chưa tròn mười
tám
Em theo sau tuổi mới trăng
non
Vì sao duyên phận lưã lần
Yêu em mà chẳng trọn phần nỉ
non
Trong đại đội xa gần là nữ
Luật nhà binh lành dữ biết
sao
Cấm đôi trai gái hẹn hò
Cấm cùng đi dạo cơ hồ công
khai
Anh lén lút bồi hồi ghi tặng
Gưỉ cho em vài tiếng thương
yêu
Sợ rằng đồng đội biết nhiều
Phê bình kiểm thảo mọi điều
gian ngay
Đời ta sao khổ thế này
Yêu nhau chẳng được tỏ bày
cùng nhau
Cứ lầm lũi sớm chiều cuốc đất
Mở con đường đâm nát con tim
Hàng ngày xe chạy ầm ầm
Chiến xa xanh lá tới miền
cao miên
Bệnh sốt rét lan tràn đại đội
Mưả mật vàng tê tái thương
đau
Than ôi tuổi trẻ còn đâu
Môi thâm mặt tái âu sầu làn
da
Sợ mất điểm thi đua tiến bộ
Nên anh đành thất thố với em
Thương em để bụng âm thầm
Ngày đêm toan tính lo tìm lối
ra
Nhìn về miền Bắc quê nhà
Tương lai hy vọng đang chờ
đón anh
Sau ba năm rừng xanh núi đỏ
Gạt lệ sầu máu rỏ tim phai
Chưa hề thề thốt nặng lời
Anh như cơn gió một thời thoảng
qua
Rừng Trường Sơn vi vu gió thổi
Lạnh ru hồn tử sĩ âm u
Mây vàng lãng đãng chiều xa
Như Hoa chẳng biết bây giờ ở
đâu?
Sống hay chết làm sao biết
được
Chỉ biết rằng một bước lưu
ly
Thương em tuổi trẻ thiệt
thòi
Đời Hoa tan nát một thời chiến
chinh…
2008 Lu Ha
Truyện tình
trong mộng
Một câu chuyện tình mà trong
mộng báo cho, không rõ thực hư thế nào? Một ảo ảnh cuả kiếp nào? Thời đó tôi còn trẻ lắm, sinh ra
trong một gia đình khá giả…Và cô gái mà tôi gặp thì trái laị rất nghèo…Tôi thuật
lai bằng thơ chân thực như đã có trong mộng. Bài thơ này tôi viết sau khi ngủ dậy.
Cô gái thanh cao dong dỏng này rất giống Hoàn, nhưng gia đình Hoàn đâu có nghèo
như trong giấc mộng cuả tôi? Mộng mị lạ thật như chuyện đã sảy ra ở cõi đời vậy?
Đêm qua nằm mộng mà ngờ
Bâng khuâng nhớ cảnh thuở
nào vẩn vơ
Bàng hoàng sực tỉnh giấc mơ
Thì ra mộng mị thực hư thế
nào?...
Mộng tình ảo ảnh chiêm bao
Bánh xe vạn kiếp la đà vẫn
quay
Nhớ ra trong chuyện thế này:
Trời xanh thăm thẳm trồng
cây với nàng
Tầm tầm nở đoá hoa vàng
Ngang mày tôi đứng chiều
vương nắng tràn
Thanh cao dáng đứng tần ngần
So bề có lẽ nhỉnh hơn cái đầu
Nhưng tôi chẳng thấy buồn rầu
Nàng cười nhỏ nhẹ to cao đủ
rồi
Dài lưng tốn vải anh ơi
Miễn là dũng mãnh đáng trai
anh hùng
Chia tay luống những bần thần
Ngoái đầu nhìn lại thở than
hỡi nàng
Vì sao có chuyện lạ lùng
Vội vàng nâng dậy bâng
khuâng cõi lòng
Xoay bờ vai nhỏ nghiêng
nghiêng
Người đâu gặp gỡ đoạn trường
nguồn cơn
Nỗi đau tê tái bần thần
Mẹ Cha hoàn cảnh nguyên căn
thế này
Cha em mất sớm anh ơi!
Mẹ thì guá bụa em trai lên
mười
Ngọn ngành kể lể ngậm ngùi
Cùng về thăm Mẹ đang ngồi nấu
cơm
Thiếu phụ trạc ngoại tứ tuần
Tóc mây thon thả nồng nàn cười
tươi
Nhẫn từ nhạc mẫu đoái hoài
Xin làm con rể nhà này trăm
năm
Nhà con phú hộ tiếng tăm
Nguyện xin san sưả ruộng vườn
đào ao
Sang năm thong thả muà na
Sính làm một lễ gọi là dạm
dâu
Sáng nay tỉnh dậy làm thơ
Hư hư thực thực lần dò sao
đây
Cứ trong kinh Phật mà suy
Trùng trùng duyên khởi luân
hồi nổi trôi
Thế là báo mộng một đời
Biết đâu mà chẳng có ngày
yêu thương
Trước sau tiền hậu đoạn trường
Ứng trong duyên mộng rõ ràng
chẳng sai!
Anh Đã Gặp Em
Tôi đã gặp em trong giấc mơ
Thật chăng nhắc lại chuyện
bao giờ
Hay là hiển báo ngày sau đó
Quả kiếp đời tôi như mộng mơ
?....
Giật mình tỉnh dậy miên man
nghĩ
Cô gái tên gì vẫn chẳng hay
Mộng huyễn sao mà kỳ ngộ quá
Giống bao chuyện thực ở trên
đời
Tôi nhớ giúp em trồng khóm
cây
Cho hoa đơm trái mộng thêm
tươi
Nhưng rồi tôi lại quên đi mất
Cô gái trong mơ khóc rụng rời!
Vội đến bên cô hỏi chuyện chi?
Làm sao nhức nhối ở bờ vai
Thì ra chan chưá tình tương
ái
Cô gái cho tôi đoá mộng đời….
Tôi biết làm sao được hở trời
Loay hoay mộng mị thế mà vui
Chờ cho biết đến bao giờ nhỉ
Cô gái cùng tôi ở cõi đời?
Tôi vẫn nhớ em dong dỏng cao
Áo dài hoa tím thuở bao giờ
Vài trăm năm trước ai mà biết
Hiển báo hôm nay mộng chẳng
ngờ?....
10. 4. 2008 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét