Phần này thơ tôi viết
dễ hiểu, miễn bình giảng dài dòng, mục đích chính là thơ đươc diễn ngâm chèn
video vào để tiện theo dõi vừa nghe vừa đọc.
Truyện Tình Hai Họ Dương Hà
cảm xúc thơ Nguyễn Đình Chiểu bài 8
Một xâu chuỗi hột ôm trước ngực
Ba ngôi hương cách thức đã xong
Mười điều giới luật thong dong
Ung dung thần thái đẹp lòng tăng ni
Chức thượng tọa trụ trì bổn phận
Gióng chuông chùa phấn chấn phù đồ
Chắp tay miệng niệm nam mô
A di đà Phật sư cô vãi bà
Đọc kinh kệ ngâm nga trầm bổng
Gió nồm nam lồng lộng vi vu
Lăng nghiêm Viên giác chu du
Kim cang thấu triệt thiên thu vững vàng
Bạch hòa thượng đạo tràng thanh tịnh
Trần Kỷ xưa dự định đăng khoa
Dùi mài kinh sử từng qua
Văn chương ế ẩm mới ra ở chùa
Chốn quan trường ăn cua bốc mắm
Biết bao điều khắm lặm điêu ngoa
Đủ trò đút lót xuýt xoa
Cửa sau thậm thụt quan nha vì tiền
Bởi xã hội đảo điên tham nhũng
Người có tài hờ hững khinh khi
Bất bình thày mới bỏ đi
Quyết tâm xuống tóc tu mi anh hùng
Thói kèn cựa mánh mung xảo trá
Bầy quan tham sa đọa sơn hà
Tòa sen giác ngộ Phật Đà
Muối dưa đạm bạc ta bà lánh xa
Cất tiếng hát lòng ta thổn thức:
“Rằng người xưa đốt đuốc đi chơi
Cưu mang chi cái sự đời
Lân nghiêu phụng Thuấn tả tơi thế này
Tuồng rách nát ai hay rắn Hán
Hươu Tần kia đại nạn lâm đầu
Than ôi bãi bể nương dâu
Hưng vong thế sự trắng râu bạc đầu
Bao pho sách dãi dầu mưa nắng
Đạo thánh hiền ngậm đắng nuốt cay
Nho sinh sĩ tử ngày nay
Chính nhân quân tử đổi thay tấc lòng”
Dương Từ mới vào trong đảnh lễ
Sửa hành trang kinh kệ vân du
Trọn đời một kiếp đi tu
Bôn ba tứ hải thắng thù đó đây.
*Nguyên tác thơ lục bát: “Dương Từ Hà Mậu”
29.1.2020 Lu Hà
Truyện Tình Hai Họ Dương Hà
cảm xúc thơ Nguyễn Đình Chiểu bài 9
Hết vinh nhục đọa đầy vị kỷ
Bất tái lai xuân chỉ một lần
Giàu sang phú quý thanh bần
Đời người ngắn ngủi tủi thân trái đào
Bóng theo gót phều phào tuổi hạc
Thiền trượng này vẫn vác trên vai
Giới đao trong cõi trần ai
Sát sinh né tránh nguôi ngoai tấc lòng
Vật có chủ đừng hòng chiếm đoạt
Cuộc tranh giành tiễu phạt triền miên
Đau thương tang tóc gây nên
Chi bằng an tọa cửa thiền thảnh thơi
Miền Hà lãnh mây trời phảng phất
Buổi hoàng hôn cảnh vật tuyệt vời
Chập chùng sóng biển xa khơi
Dương Từ ngây ngất tìm nơi trú nhờ
Một tiểu sanh ngây thơ bước tới
Trâu đằm mình ở dưới mé tây
Ngẩn ngơ sáo trúc cầm tay
Kề môi réo rắt vui thay nụ cười
“Lời thạch kim à ơi tiếng hát
Cỏ heo may dào dạt oanh ca
Trời Nghiêu Thuấn đã đi xa
Bóng chiều ngao ngán sa bà mấy ai?
Cõi nhân gian hiền tài lương đống
Lá mùa đông tiếng trống thu ba
Trái ngang heo hắt canh gà
Nửa đêm thức giấc cảnh nhà neo đơn
Người thiếu phụ tủi hờn má phấn
Một thân mình lận đận nuôi con
Nhưng lòng vẫn mãi sắt son
Nửa vầng trăng khuyết héo hon canh tàn…”
Hát rồi thổi chưá chan phong vị
Thoảng hơi thiền ý nhị làm sao?
Dương Từ vội vã hỏi chào
Phải chăng sư phụ chuà nào gần đây?
Tiểu sanh mới cho hay ngành ngọn
Đạo sĩ truyền mấy ngón cầm thi
Ghé tai thân mật thầm thì
Thuốc thang phù chú ai bì thày ta?
Chốn Tây lâm am nhà vài dặm
Cứ thẳng đường vực thẳm núi cao
Chênh vênh mai trúc xì xào
Vẳng nghe tiếng hát nghẹn ngào thi âm.
*Nguyên tác thơ lục bát: “Dương Từ Hà Mậu”
30.1.2020 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét