Thứ Bảy, 13 tháng 5, 2017

Thơ Tình Chùm 586



Phong Trần Mấy Ai
cảm xúc khi đọc thơ Tản Đà: Kiếp Phong Trần

Ai hay nhà bác Tản Đà
Phong ba tưởng ngán cứ sa mãi vào?
Xuân lan thu cúc mận đào
Trời xanh nghiệt ngã làm sao hỡi người


Dấm chua thấm đẫm cuộc đời
Lửa hồng thôi thúc lả lơi trái hồng
Đàn dê chen chúc trên đồng
Sóng trào đỉnh núi thiên bồng là đây

Nỉ non chén rượu vơi đầy
Phượng loan đắm đuối ngất ngây chốn này
Bế bồng e ấp men say
Canh tàn tỉnh mộng mà cay đắng lòng

Nỡ nào xuân khóa thư phòng
Nằm suông tịnh cốc theo giòng huê trôi
Con chim thơ thẩn bồi hồi
Thương cho cái bướm xa xôi nẻo trần

Bâng khuâng gió sở mây tần
Thơ bay đàn hạc phong trần mấy ai
Dìu nhau lên đỉnh thiên thai
Sông Đà núi Tản canh dài thở than!

24.3.2015 Lu Hà




Ghét Nghĩa Là Yêu Lắm
viết tặng Ngọc Lan

Ghét anh thì đã làm sao?
Anh đây vẫn cứ tự hào yêu em
Trăng thanh gió mát êm đềm
Hương thơm ngây ngất xoa mềm làn da

Trên cao rầu rĩ Hằng Nga
Vén mây nhìn xuống sơn hà bao la
Thẹn thùng tủi hận mình ta
Nghìn năm thui thủi gốc đa Cuội còm

Thương con ngọc thỏ ốm nhom
Em thôi hết ghét ống nhòm cầm tay
Em cười phúng phính ai hay
Hây hây má đỏ mà say đồng tiền

Ghét anh nũng nịu là duyên
Càng nhiều chan chứa thôi miên một tòa
Sương rơi ướt áo nhạt nhòa
Trái tim nóng bỏng bướm hoa dập dìu

Ghét nhiều bõ lúc đìu hiu
Mấy ngày xa cách buồn thiu gốc dừa
Canh năm gà gáy sáng chưa
Đợi anh từ sớm đến trưa nắng hồng!

24.3.2015 Lu Hà




Bao Giờ Trở Lại
cảm xúc thơ Tản Đà: Hỏi Gió

Gió ơi gió! Bao giờ trở lại
Gió theo mây tê tái tình ta
Nhớ khi dưới ánh trăng ngà
Làn da trắng nõn mặn mà ái ân

Ta là khách phong trần lãng tử
Gió vô tình chan chứa nụ hôn
Vuốt ve ngây ngất tâm hồn
Gió đi lòng lại bồn chồn nhớ ai?

Gió hun hút khoái tai thục nữ
Bến sông Đà; Cát dữ Chu Lang
Bâng khuâng ong bướm dịu dàng
Thuyền hoa rẽ sóng tiễn nàng sang ngang

Lá thu rụng dở dang duyên nợ
Chốn biển khơi còn nhớ ta chăng
Từng đêm thổn thức vầng trăng
Hiu hiu gió thổi mơ màng Hằng Nga

Đời trần thế nay ta đã chán
Cân đẩu vân mấy bận phong ba
Gió đưa ta tới gốc đa
Thương con ngọc thỏ mượt mà lông tơ

Bẻ cành quế đốt lò sưởi ấm
Giường chiếu mây ôm tấm thân vàng
Cung đàn dìu dặt ngân vang
Nghê thường vũ điệu long sàng chuyển rung!

23.3.2015 Lu Hà



Cuốc Già Kêu Ra Rả
cảm xúc thơ Tản Đà: Mắng Con Cuốc

Than thân trách phận cùng ai
Đêm ngày khắc khoải tiếc hoài tuổi xuân
Hoàng hôn ẻo lả tần ngần
Ra vào bụi rậm bần thần ngẩn ngơ

Dưới sông cá lội lờ đờ
Chẳng thèm săn bắt hững hờ buồn trôi
Giời cao eo óc mãi thôi
Sương rơi ướt cánh đứng ngồi chẳng yên

Đào tơ thục nữ thuyền quyên
Thướt tha yểu điệu thôi miên chẳng vừa
Lân la cuốc vẫn chưa chừa
Trâu gìa đen đủi lưa thưa mưa chiều

Một vùng cỏ dại hoang liêu
Cuốc kêu ra rả tình yêu mất rồi
Trăng lên cuốc lại bồi hồi
Trái tim rạo rực làn môi ả Hằng

Quản chi ống điếu bẽ bàng
Bước chân xiêu vẹo hai hàng lệ rơi
Ai khuyên cuốc một đôi lời
Thôi đừng kêu nữa cho đời thảm thêm!

24.3.2015 Lu Hà





Chạnh Lòng Kiếp Phận Đông Tàn
cảm xúc khi đọc thơ Tản Đà: Đêm Đông Hoài Cảm

Đêm đông chạnh nghĩ xa xôi
Kiếp người lận nổi trôi sông hồ
Chập chờn bọt sóng nhấp nhô
Lạnh lùng hiu hắt nấm mồ cỏ hoang

Thiu thiu chợt tỉnh bàng hoàng
Ngọn đèn mờ tỏ khói nhang xa gần
Xôn xao thấp thoáng hình nhân
Án thư tí tách tinh thần vẩn vơ

Ngược xuôi cho đến bao giờ
Lo toan trăm mối bơ phờ xác xơ
Công hầu khanh tướng lờ mờ
Học tài thi phận đôi bờ đục trong

Hư danh thoi thóp giữa giòng
Vào luồn ra cúi thong dong phất cờ
Vinh hoa phú qúy bất ngờ
Tiểu nhân đắc chí dật dờ hồn ma

Tài hoa lương đống xót xa
Anh hào tuấn kiệt dèm pha đủ điều
Bon chen cầy cáo cú diều
Vu oan giá họa tiêu điều xóm thôn

Làng trên xóm dưới bồn chồn
Tiếng gà eo óc nỗi buồn thiên thu
Giai không tứ đại tình thù
Chuông chùa văng vẳng vi vu mõ dồn

Giang hồ biển động sóng cồn
Giai nhân tứ hải hoàng hôn lụi tàn
Văn chương chữ nghĩa nghèo nàn
U mê tăm tối bần hàn về đâu

Ca nhi bao kẻ dãi dầu
Ruột tằm tơ rối chân cầu thở than
Phong lưu cũng lúc gian nan
Bát cơm manh áo non ngàn vực sâu

Nắng mưa tầm tã trên đầu
Bùn lầy nước đọng nương dâu bến đò
Củ hành củ tỏi so đo
Gông xiềng áp bức tự do chẳng còn

Ngán cho những cái cùng con
Môi thâm mắt trắng nước non quái gì
Ngoài sân giun dế như ri
Côn trùng rên rỉ thầm thì hạt mưa

Bình minh hửng sáng hay chưa
Liễu tàn hoa úa có chừa ai đâu
Ngẫm mình đầu bạc trắng râu
Nửa đời thong thả rượu bầu túi thơ

Mạch sầu tang tóc bơ vơ
Trăm năm duyên nợ hững hờ cá bơi
Đa tình cổ sự chơi vơi
Hồng nhan tri kỷ tìm nơi chốn nào?

23.3.2015 Lu Hà



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét