Bàn luận với học giả Paul Nguyễn Hoàng Đức
Paul Nguyễn Hoàng Đức:
-Mặc dù có những hạn chế theo xu hướng cực đoan như vậy, Trần Thái Đỉnh nhận xét: “Tuy nhiên, ảnh hưởng của Nietzsche đối với Tây phương ngày nay thực là lớn lao. Chúng tôi có ý nói đến ảnh hưởng tốt. Tuy không nghĩ như Emi Ludwig rằng Nietzsche là một bộ óc vĩ đại mà nước Đức và có lẽ cả Âu châu đã sản xuất ra từ Goethe đến nay, chúng ta cũng không thể chối cãi được sự rung động ghê sợ mà ông đã lay tỉnh nhân loại như ít khi thấy trong lịch sử. Đọc Nietzsche chúng ta thấy như bị tát vào mặt, ta thấy thẹn vì thói ươn hèn của tư tưởng ta, ta thấy hổ thẹn vì thái độ nô lệ và thụ động của ta, ta thấy ta chưa vươn tới mức làm người tự do, và vẫn chịu cảnh nô lệ của thủ tục và nô lệ của dư luận, ta thấy xấu hổ vì triết lý của ta thường chỉ là một mớ những ý đẹp nhưng vô hiệu lực, ta thấy ta như lũ trẻ con tháng ngày ngồi nhai đi nhai lại những lời của thánh hiền, coi đó là những bùa hộ mệnh và tưởng chừng như những kinh văn kia có phép mầu để giải quyết cuộc nhân sinh của ta, ta không biết rằng ỉ lại như thế là sống thân nô lệ. Tóm lại đọc Nietzsche là một liều thuốc bổ cho những tâm hồn muốn vươn lên” (48)
Lu Hà:
Đối với Lu Hà tôi,
đọc Nietzsche là uống nhầm phải liều thuốc độc, cực độc dày xéo vò nát tâm hồn
ta. Cả châu Âu và thế giới phương Tây trước và sau hai cuộc đại chiến con người
ta càng trở nên hung hãn dữ tợn khi thuyết tiến hóa của Darwin ra đời, bên cạnh
đó là tư tưởng điên khùng của Nietzsche. Đến bây giờ Darwin vẫn chưa có các hóa
thạch và các gen di truyền để đủ chứng minh con người có nguồn gốc từ con khỉ,
con vượn. Tất nhiên hai anh ấy Darwin và Nietzsche về nguồn gốc loài người từ
con vật là do suy diễn mà thôi.
Nietzsche muốn làm một ông chúa con, ông kễnh con, anh ấy
muốn chốn thoát ra khỏi thế giới tự nhiên, lề luật của Thiên Chúa mà anh ta cho
là giải phóng, anh ấy muốn xóa bỏ niềm tin vào điều lành thánh thiện vị tha, những
gì tốt đẹp của lòng nhân ái, nhân bản, còn xót lại trong lương tâm của con người.
Anh ấy muốn sống như một kẻ hoang dã vô trách nhiệm, vô chính phủ, xử theo luật
rừng, chân lý lẽ phải thuộc về kẻ mạnh. Chả thế mà Adolf Hitler bái anh ấy là
sư tổ. Anh ấy thực ra chỉ là một nhà tư tưởng truyền giáo hủ bại theo lối
Satan.
Ngày xưa những người như Bàng Quyên, Tôn Tẫn, Trương Nghi,
Tô Tần, Lã Bất Vi, Địch Thanh bái ông Qủy Cốc Tử tức Vương Thiền Lão Tổ làm sư
phụ đều làm nên sự nghiệp cao cả. Họ đâu có như các anh Hitler, Himmler, Goebbels
tôn thờ Nietzsche quá đáng mà chết không kịp ngáp.
Nietzsche là sản phẩm tồi tệ, khốn nạn ngu xuẩn nhất do bộ
óc con người sinh ra, một bộ óc hạ cấp thú vật, chuyên nổ bậy, giống như biến
chất những con chó đã được thuần dưỡng giáo dục, bỗng dưng nổi khùng cắn xé những
giá trị tinh thần, những quy luật tự nhiên...Nietzsche hàm hồ thóa mạ là những
sợi dây xích chó, Nietzsche tự biến mình từ con chó nhà biết giữ nhà, giữ của,
canh gác cho ông chủ ngủ thành con chó dại như loài sói dữ mất hết cả lý trí.
Emi Ludwig là cái anh nào, căn cứ vào đâu mà dám so sánh
khập khiễng cho rằng Nietzche là bộ óc vĩ đại nhất ở châu Âu sau khi có Goethe
đến nay. Vĩ đại cái con khỉ mốc, dám mang mảnh chĩnh ném ngoài bụi ao bên cạnh
chuông khánh, mang con cóc ghẻ xấu xí xếp bên cạnh con thiên nga mà không biết
ngượng mồm. Một người chuyên làm thơ, một người chuyên dở ngô dở ngọng với những
lời phát ngôn đồng bóng, khùng khùng điên mà bảo vĩ đại nhất. Đúng ra ông Emi
Ludwig và cả ông Trần Thái Đỉnh gì đấy ở Việt Nam cần nên nói rằng: Nietzche là
một triết gia hạng bét, thuộc loại triết gia vét đĩa, lớp cặn đen thui dưới đáy
nồi của cái gọi nồi cháo lú triết học hiện sinh thập cẩm. Nói như thế, tôi
không phủ nhận những đóng góp lớn lao của các triết gia hiện sinh hữu thần, hiện
sinh siêu hình. Hiện sinh đối với tôi chỉ là một phong trào văn hóa thể dục thể
thao tôn vinh đời sống cá nhân riêng lẻ, họ quá đi sâu vào phân tích những hiện
tượng tâm lý con người cá biệt như yêu thương, giận hờn căm ghét, khinh bỉ, thù
nghịch, tự mình thoát ra khỏi lề thói định kiến xã hội, tôn vinh những con người
quái thai lập dị như để tóc dài, say xưa nghiện ngập cần sa ma túy, có lối sống
liều lĩnh, kể cả trộm cắp đĩ điếm… Họ gọi là tạo nên những phóng thể dự kiến
tương lai, chối bỏ quá khứ để là một con người hiện sinh với ý chí vươn lên,
hùng cường hùng tráng dù cho phải tất cả đều cùng uống một liều thuốc độc chết
bất đắc kỳ tử cũng cảm thấy hãnh diện tự hào. Người anh hùng thật sự của chủ
nghĩa phi lý là một cuộc sống tự do buông thả không cần ý nghĩa và trách nhiệm,
lương tâm chó gặm, tỉnh bơ máu lạnh, không phải ăn năn hối hận dằn vặt chi cả. Theo tôi triết học hiện sinh
cũng cần thiết cho các nhà phân tâm học, các bác sĩ trong bệnh viện thần kinh.
Với tôi đọc Nietzche chỉ tổ hại não, làm cho mình ngu đi, đần độn đi, làm cho
tôi mất đi cảm xúc thi hứng đi để làm thơ. Còn nói như các bác Emi Lugwig hay
Trần Thái Đỉnh là như cái tát vào mặt, ta thấy thẹn vì thói ươn hèn của tư tưởng
ta, ta thấy hổ thẹn vì thái độ nô lệ và thụ động của ta là lối nó thậm xưng,
băm bổ quá đáng. Này nhé nếu một người thực sự anh hùng trọng nghĩa khinh tài cứu
khổn phò nguy như Lâm Sung, Võ Tòng, Lỗ Trí Thâm, Phạm Ngũ Lão, Trương Hán Siêu
thấy một tên ác ôn đang cưỡng dâm một bà già hay một bé gái thì họ sẽ xông lên
đập chết tươi tên đó đi. Còn Nietzsche thì sao? Anh ta sẽ reo lên đại ca anh hùng quá, khí thế
vươn lên mạnh mẽ quá, dám hiếp dâm người ta giữa ban ngày ban mặt, cho em cũng
được hưởng ké lại xái hai, xái ba với. Hoặc Nietzsche sẽ bỏ đi, không cứu người
dân đen thấp cổ bé bọng, sức yếu thế cô mà anh ta cho là hèn kém, ngược lại còn
đòi chia hưởng thụ xác thịt.
Bác Trần Thái Đỉnh đã nhầm lần, Nietzsche chưa hề là một
con người tự do. Nietzsche tự khóa chặt gông cùm tâm hồn mình trong một nhà tù
định kiến, thiển cận, ác cảm với quần chúng tha nhân. Nietzche giống như con bò
điên, con chó điên, ngứa sừng húc dậu thưa, húc cả vào khối hư vô. Nietzsche cố
giãy giụa cái gọi là hiện sinh vô thần, chống Chúa, phản thày, đâm lén bạn bè,
bất nghĩa với mẹ và chị gái, kinh miệt tất cả thiên hạ, bạ ai cũng chửi, cũng
rút dao doạ giết, rồi nằm lăn ra ăn vạ như anh chàng Chí Phèo ở làng Vũ Đại.
Nietzsche tự sướng nên cho rằng, cái gọi là trạng thái hiện sinh đang như ngọn
lửa cháy bỏng tâm can huyết mạch là một thực tế sống động không phải là hư vô
thần bí như Chúa và thiên đường. Cái tự do của Nietzche là một thứ tự do điên
loạn, thiếu lý trí và cảm xúc để tạo ra những giá trị tinh thần thực sự giúp ích
cho con người bình tĩnh thông minh, dồi dào nhưạ sống và những sáng tạo văn
chương, nghệ thuật và khoa học. Triết học Nietzsche là thứ triết học tào lao,
vô bổ chỉ độc hại, không thể dùng trong quân sự, dạy các phép bày binh bố trận,
không thể dùng trong buôn bán kinh doanh, hội họa, điêu khắc, xây dựng xa xăm
hơn là nghiên cứu vũ trụ và các hành tinh, thiên thể. Triết học của Niezsche
may ra còn có đôi chút giá trị cho các bác sĩ thần kinh hiểu về những loại người
khùng khùng điên diên dở hơi cám hấp đang
nghĩ gì? Càng đọc Nietzsche con người ta càng bấn loạn, rối rắm, mù mịt, bất
an, mọi suy nghĩ trong đầu sẽ thiếu logic minh bạch, lăng xăng như con khỉ leo
cây, hay hung hãn giận dữ như con chó điên, thực sự là độc hại chứ béo bổ gì mà
tưởng bở.
Paul Nguyễn Hoàng Đức:
“Đối với một người đã trưởng thành và biết nhận xét, thì
Nietzsche là một tác giả rất bổ ích. Chính những linh mục có trách nhiệm hướng
dẫn sinh viên như linh mục Yves de Montcheuil cũng nhận định như thế: “Đối với
một tín đồ ki-tô giáo đã vững tâm không sợ bị lôi cuốn, chúng tôi có thể quyết
rằng ít có chi bổ ích cho tinh thần bằng sự suy nghĩ những trang Nietzsche đã
viết. Bổ ích vì những trang đó bắt ta suy nghĩ và phản ứng.
Nietzsche răn chúng ta đừng theo chước cám dỗ tai hại thường
làm chúng ta muốn biện hộ và thần thánh hóa những yếu hèn của chúng ta và những
nhu nhược của chúng ta: Chúng ta nấp sau những mặt nạ nhân đức để yên thân
trong cảnh nhu nhược”
Lu Hà:
Nói đi nói lại, vòng vo Tam quốc dấp dính hội tề chẳng qua
là Nietzsche là con người căm thù Thiên Chúa vì cuộc đời anh ấy bất hạnh kém
may mắn, một kẻ bất tài không có chí tiến thủ cho bằng em bằng anh. Anh ấy là một
con người vô thần, vô sản, vô tổ quốc, vô gia đình,một thứ cặn bã dưới đáy của
xã hội. Anh ấy là một kẻ bất mãn với thực tế, chả muốn gần gũi đoái thương an ủi
vỗ về cảm thông với những nỗi thống khổ về tinh
thần. Anh ấy căm thù chính bản thân anh ấy, anh ấy căm thù những người
sinh ra mình, anh ấy chọn một người ai cũng tôn kính nhất đó chính là Thiên
Chúa, anh ấy tự cảm thấy tinh thần như bị dồn vào đường cùng, anh ấy nổi loạn
chống Chúa vì anh ấy cho rằng Chúa không công bằng, Chúa đẫ chết hoặc
không hề có Chúa, thiên đường địa ngục
cũng không, con khỉ của Darwin chính là thiên chúa của anh ấy, hoặc tự lập ra một
giáo hội, chọn ra một con người vĩ đại có ý chí hùng cường nhất giống như anh ấy
làm thiên chúa chẳng hạn, anh ấy tự đặt ra một cái tên gọi là hiện sinh, hiện sinh của anh ấy chỉ là một củ
chuối mốc meo vô bổ mà thôi.
8.12.2020
Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét