Chủ Nhật, 9 tháng 8, 2015

Bàn Về Nghệ Thuật Trào Phúng Tính Khôi Hài Trong Thơ




Tâm sự thơ ca với nữ sĩ Trần Hiền Châu

Oái Ăm Thật
Tri ân thi sĩ Lu Hà và chia sẻ cùng các bạn

Đời tôi khổ mù lòa đôi mắt
Suốt đêm ngày góp nhặt tình thương
Mới đây Đảng ủy đã tường
Tặng tranh để hiểu phong sương giữa trời


Ôi tranh đẹp buồn ơi chẳng hiểu
Nghệ thuật ơi xin kiếu lần này
Lối đi phải cậy bàn tay
Tay này chẳng lẽ đêm ngày ngắm tranh

Ôi ước muốn không thành cũng được
Chỉ mong người hãy bước đi mau
Đời tôi chẳng thể sang giàu
Việc làm tôi thấy đớn đau tột cùng

Tôi bực tức khuyển nhung láo thật
Thật oái ăm vỡ mật tim người
Tôi mù tranh tặng trêu ngươi
Thôi đành chấp nhận mà cười vậy thôi

Xin ước hẹn sẽ ngồi vào ghế
Làm chức quan bệ vệ hoang tàn
Dân đen sẽ phải khóc than
Ta thời bỏ hết lời bàn luận kia

Ta cứ vậy cứ chìa đuôi nhỏ
Ai nắm nào chẳng bõ công hoài
Là quan ta chẳng cần ai
Đôi đường cũng đúng quân bài đặt ra.

Trần Hiền Châu


Lu Hà: Bài này hay, dí dỏm thâm thúy lắm. Lão phu chưa muốn cảm tác, phóng tác tâm hồn ra thơ , sẽ  lưu ý xem lại . Chúc cô Trần tinh tấn tu luyện pháp môn song thất lục bát.

Trần Hiền Châu: Bài này HC làm cũng mang tính chất mỉa mai nhưng chính quyền VN sẽ không thể tìm ra câu từ nào xúc phạm tới đảng cs để trị tội HC cả!
Người dân VN sẽ mến mộ và yêu ái HC qua những bài thơ HC làm, và người dân họ sẽ từ từ chán ghét đảng cs thôi. Nếu ai không tin thì cứ chờ mà coi ạ!
HC đã gửi về VN trên 10 bài mỉa mai rồi!

Lu Hà: Thơ cô Trần có trí tuệ thâm thúy sâu sắc, không phải loại thơ hoa lá cành phù phiếm èo uột sáo ngữ. Lão phu không chỉ làm thơ mà còn bình cả thơ nữa. Lão phu chỉ bình thơ ai mà lão phu cảm mến hoặc bình thơ ai lão phu ghét.

Không chỉ bình suông, lão phu còn từ bài thơ gốc thơ chuột dơi của tác gỉa đó mà lão phu  phóng tác làm thơ phản biện nhạo báng như lão từng nhạo báng Trịnh Công Sơn hay Hoàng Quang Thuận. Còn ngoài ra lão phu không thích bình thơ ai hết, chả hơi đâu mà tâng bốc người ta, anh em chả phải bọt nhãi thì không, bạn bè cũng không nốt. Lão phu chỉ bình thơ cô kiều nữ nào mà lão phu thích, xinh đẹp êm ái dịu hàng mà thơ phải thật hay. Lão phu không vì cảm tình riêng tư ân ái thèm cái gái mà thiên vị. Bình đúng trạng thái tình cảm chân thực tài năng của vị đó. Ví dụ: Lão hay bình thơ Mai Hoài thu và vài cô kiều nữ khác trên mạng facebook.

Hình như Trịnh Công Sơn gò lưng tồm lòi dom ra cũng sáng tác được khoảng gần 200 bài hát thôi. Đào  mỏ ra đâu 500 bài? Thiên hạ toàn bốc phét nâng bi cho tay ấy. Gần 200 bài này nghe nói còn có các nhạc sĩ ngoài Bắc đùn vào miền Nam cho anh cu Trịnh? Lão phu không thích anh chàng nghệ sĩ chuột dơi bất tài, hãm tài ngu dốt họ Trịnh này. Còn thiên hạ tâng bốc anh ấy lên là thiên thần âm nhạc gì đó là việc của thiên hạ. Thiên thần âm nhạc, tài năng quái gì một con cóc ghẻ, một tên công an mật vụ hạng bét toàn làm nhạc chôm chỉa của Pháp rồi chuyển sang lời việt nhắng nhít tối nghĩa, bí bơ tăm tối chả ra sao cả để bíp các anh Phèo cô Nở.

Lão phu coi thường nhân phẩm nghệ sĩ việt gian ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản của hắn nên lão phu cứ gọi cu Trịnh đấy. Mấy năm truớc đây  có một anh chàng nhà thơ quân đội nhân dân Việt Nam tên là Phan Hòa gì đó. Lúc đầu lão phu cũng mến  anh chàng này còn cảm tác thơ anh ta, coi như huynh đệ. Sau chính anh ta lại chỉ trích lão phu gìa rồi mà còn ăn nói lôm côm hồ đồ thiếu đứng đắn dám gọi thần tượng của anh ta ngã Trịnh Công Sơn là cu Trịnh. Bọn con gái tiểu yêu  ma cô ma đầu cò bợ cũng nhao nhao lên xỉ mắng Lu Hà. Tức mình Lu Hà sôi máu phẫn uất lên, ngồi thiền phòng lại xem lại các bài hát của cu Trịnh. Lão phu truớc đó từ lâu cũng sáng ra khoảng 200 bài nhạo báng diễu cợt anh cu Trịnh này,  rồi bỗng nhiên khí uất nghẹn cổ trong vài tuần chăm chỉ miệt mài tăng vọt lên 400 bài thơ đểu. Chỉ vì bực bội với đám cá tra đầu gỗ hới mưng háo danh này mà lão phu phải làm thơ mắng anh cu Trnh đấy. Lão phu nghĩ bụng:  Chúng mày cứ tha hồ thổi ống đu đủ cho thằng cu Trịnh của chúng máy lên mây xanh thì tao lại làm thơ dìm thằng Trịnh xuống bùn đen vạn kiếp. Không chỉ thơ tao còn xem nó viết gì, tùy bút tâm bút như thế nào? Tao bình luận luận, tao phân tích, tao mổ sẻ từng câu chữ phanh phui từng tế bào đen tối não trạng cò mồi nhạc sĩ rỏm của nó cho thiên đọc. Thằng Trịnh ở dưới suối vàng không nên oán hận lão phu mà nên oán tụi  ma cô dư luận viên trên trần gian dám xúm vào răng nanh mỏ đỏ tốc váy chổng tĩ ra hạ nhục lão phu đánh hội đồng lão phu.

Bình thường ra lão phu cũng muốn tha thằng cuTrịnh. Nhưng vì chúng mày dám xỉ vả lão phu thì lão phu phải trả đòn. Ân oán phân minh. Thơ văn chúng mày thuộc loại cóc nhái XHCN lão phu không thèm chấp, bàn luận chê trách làm gì. Lão phu cứ nhằm thằng cha Trịnh tổ sư cha của chúng mày ra, lão tẩn cho nhừ đòn. Chết rồi tiếng còn để ngàn đời về sau, lưu xú ngàn thu chứ báu gì? Chả nghĩa tử là nghĩa tận quái gì hết. Lão sinh sau đẻ muộn có biết ngã Trịnh này là ai đâu? Mãi sau này đọc trên mạng mới biết hắn là việt gian cỡ bự có sạn có đất đen mùn thớt trong đầu. Rồi thấy người ta còn hè nhau dựng bảng tên đường phố Trịnh Công Sơn để ghi công trạng khuyển nhung của hắn.

Có điều chúng nò hùa vào nhau tâng bốc anh cu Trịnh này lên mây xanh quá đáng vô liêm sỉ mà không có đứa nào làm một bài thơ dàn dụa nước mắt để tri ân anh cu Trịnh nhà chúng nó. Cũng có dăm ba đứa viết văn nhắng nhít thổi Trịnh toàn những từ sáo ngữ thậm xưng quá đáng như chấn động giác linh, quái kiệt thi ca, thiên tài xuất chúng, rung động thế kỷ, luơng tâm thời đại, thánh tử đạo v. v…Ừ thì Trịnh tài Trịnh giỏi Trịnh thâm thúy cao nhân thì hãy  viết văn làm thơ chỉ rõ ra cao thâm nhân phẩm ở chỗ nào, có lý có tình đủ sức thuyết phục?

 Không thể mang cái giọng đám ma hát toàn câu tối nghĩa của bà Khánh Ly ra mà làm con ngáo ộp hù dọa ai. Nếu hát giọng đám ma thổi kèn í a bà Khánh Ly chỉ đáng xách dép rửa chân cho mấy ông thợ kèn, nhà đòn quê lão phu thôi. Các cụ kéo nhị thổi kèn đám ma hát ảo não sầu thảm bi ai còn vạn lần bà Khánh Ly ấy chứ. Thành ra tụi cá tra đầu gộ dẩu mõm lên bênh vực cu Trịnh trót buông lời xỉ vả lão phu là nó làm hại làm nhục làm mất mặt cô hồn anh cu Trịnh nhà chúng nó đó. Bình thường cũng chỉ có 200 bài thơ chế diễu cu Trịnh là đủ, vì cái mồm ba vạ của chúng nó mà  buộc lão phu phải tăng lên gấp đôi, thành 400 bài. Thằng nào con nào, dư luận viên nào còn ra rả lên facebook chỉ trích lão phu mắng Trịnh cóc ghẻ âm nhạc thì số thơ nhạo báng  sẽ còn tăng lên gấp 3 thành 600 bài. Nhưng chẳng ai muốn bảo vệ cu Trịnh nữa mà xỉ vả lão phu nên lão phu cũng nguôi dần, khỏi phải tốn thời gian làm thơ đểu mắng Trịnh, để tiết kiệm thời gian làm thơ tình tặng các nàng Vân Anh, Vân Kiều, Thái Chân, Tây Thi , Chiêu Quân, Dương Qúy Phi, v. v…đã biết tên đã quen hoặc chưa biết tên chua quen của lão phu.

Lão phu nghĩ: Một tâm hồn thi sĩ phải biết yêu biết ghét. Yêu thì bảo là yêu và làm thơ mô tả mình yêu như thế nào? Ghét thì bảo là ghét và làm thơ mô tả mình ghét như thế nào? Trái tim cảm xúc con người ta như cái trục một chiều dương và một chiều âm. Giữa là không chả yêu chẳng ghét đó là cảm xúc của con người vô tâm vô cảm là muông thú cỏ cậy hoa lá. Anh nào duơng mạnh thì thơ sảng khoái ngay thẳng bốc lửa đấu tranh, trào phúng mỉa mai. Anh nào âm mạnh thì thơ mềm như nước ẻo lả sướt mướt.

Ngày xưa cách đây mấy năm có cô bảo:  Anh Lu Hà ơi! Anh nên làm thơ  viết văn về tình yêu đừng làm thơ  phản kháng mà người ta đọc lên chỉ thấy sôi sục thù hận, châm biếm bôi bác như người bị bệnh thần kinh. Họ ghét anh và viết thư phàn nàn với em rất nhiều về anh đó . Viết sao cho người ta yêu qúy kính trọng mình thì viết.

Lu Hà nghe vậy thấy chán chường ngán ngẩm quá. Thôi người ta đã nghĩ về mình như vậy là cạn tàu ráo máng rồi. Tuy chỉ là giây phút bộp chộp nói năng linh tinh do thiên hạ mớm hơi xúi dục, cũng làm mình hết cả khoái cảm thi hứng. Thôi hãy dẹp quách đi cho rảnh chả thơ phú quái gì nữa với một thi nhân như vậy. Cô ta viết gì mặc cô ta , vì lòng mình không còn cảm thấy phiêu diêu lâng lâng ái tình ái dục nữa, mình không thấy xúc cảm gì nữa thôi thì mặc cho thiên hạ xúc cảm thơ phú với người ta. Người ta đã tạt gáo nước lạnh vào mặt mình rồi, vốn nổi tiếng là một ngã thi sĩ đa tình, si tình, đa cảm là điều tối kỵ trong mối cảm xúc đàn ông đàn bà, giống đực giống cái.  Dù cho là có vợ có chồng thì sao? Vợ chồng yêu nhau là quan hệ thề xác, trần trụi phàm tục mấy khi sổ ra thơ?  Thi nhân là tình yêu thương vĩnh cửu của linh hồn. Thơ tình không phải chuyện vớ vẩn đâu nhé.

Tôi làm thơ đâu phải chuyện phù phiếm, là từ cõi lòng tâm trạng của tôi với nhân tình thế thái, tôi có phải là cộng sản hay thi sĩ hư danh háo danh quái gì đâu mà làm thơ cho người ta ca tụng, yêu mến mình. Loài người có hàng tỷ linh hồn, biết ai là ai mà làm thơ chiều lòng thiên hạ?

Như ngã Trịnh Công Sơn cũng có hàng triệu người yêu và hàng triệu người ghét vì bản chất ma cô lưu manh điếm đàng tham lam đồng tiền làm gián điệp hai ba mang để bán tin tức nuôi miệng. Loại người như vậy bảo có tình cảm? Tình cảm ở đâu? Bài hát. Vậy lão phu phải bỏ thời gian miệt mài nghe hát, khảo sát tường tận từng câu từng chữ xem có đúng là tình cảm nhân hậu không? Lão phu phát hiện ra ton nhạc cóc ghẻ, trí trá lếu láo không nói là mất dạy vô học. Nên lão phu làm thơ mỉa mai tỉa tót những câu từng chữ của Trịnh cũng là lối bình luận dùng thơ để bình luận thơ nhạc của người khác.

Lão phu gọi Trịnh là thằng cu là phải. Vì lão hiểu não trạng trí tuệ y, chỉ số I Q thấp như đứa trẻ con chừng 13 hay 14 tuổi, không phải là người truởng thành  còn ngô nghê chữ nghĩa, trí trá trong nhân cách và mục đích. Mục đích gì: Làm cách mạng vô sản và nhạc phẩm phản chiến ươn hèn bạc nhược chối bỏ nghĩa vụ công dân tổ quốc danh dự và trách nhiệm.

Lão phu làm thơ mắng Trịnh, nhiều người không hiểu do tình thuơng mến cảm tính trái tim mềm yếu lú lấp để trên đầu nhảy vào chửi bới thóa mạ tục tằn mày tao chí tớ hằn học với lão phu . Nên làm lão phu bực bội mà bao nhiêu tức giận trút lên đầu cô hồn họ Trịnh. Vì mày làm nhạc láo mê hoặc chúng nó, chúng nó chi tao, nên tao cứ lôi mày ra mà tẩn. Lão phu yêu ghét phân minh  giống như  anh Phùng Quán:

“Yêu ai cứ bảo là yêu
Ghét ai cứ bảo là ghét
Dù ai ngon ngọt nuông chiều
Cũng không nói yêu thành ghét.
Dù ai cầm dao dọa giết
Cũng không nói ghét thành yêụ
Từ đấy người lớn hỏi tôi:
- Bé ơi, Bé yêu ai nhất?
Nhớ lời mẹ tôi trả lời:
- Bé yêu những người chân thật.

Đôi dòng tâm sự bàn luận về văn thơ với nữ thi sĩ. Xin cảm tác chia sẻ tâm tư với cô bằng bài thơ sau:

Thương Đểu
Chia sẻ cảm nghĩ với Tràn Hiền Châu: Oái Oăm Thật

Mắt đeo kính dở cười dở mếu
Lại tặng tranh xin kiếu mất thôi
Bọt bèo kiếp phận nổi trôi
Xôn xao mùn thớt nhặng ruồi chán chê

Sao chẳng tặng tai nghe bộ gõ
Hội người mù còn chỗ trong đời
Làm thơ viết báo cho người
Tặng tranh để ngửi giời ơi! Là giời!

Chau khóe hạnh tuôn rơi nước mắt
Trái khoáy thay mát mặt quan nha
Sơn dầu lan tỏa khắp nhà
Giơ tay quờ quặng bóng ma bật cười

Mũi khịt khịt dở hơi câm điếc
Ân tình này đồng thiếc lên trang
Báo đăng Hà Tĩnh vẻ vang
Bí thư đảng ủy sẵn sàng tấn phong

Như sấm động căn phòng muốn vỡ
Tiếng vỗ tay hăm hở hoan hô
Phấn hồng rạo rực nhấp nhô
Trợn từng đôi mắt ô hô thấy gì ?

Màn đen kịt rầm rì to nhỏ
Tiếng ông to tổ bố vang xa
Lan truyền khắp cả sơn hà
Danh thơm hiển hách như là mẹ cha

* Bí thư tỉnh Hà Tĩnh tặng tranh cho hội người mù là có thật
8.8.2015 Lu Hà

Trần Hiền Châu: Rất hay thi sĩ Lu Hà ạ. Bài thơ mỉa mai trên cả tuyệt vời. Bài này gửi về VN là ok rồi đó ạ hi..hi..

Lu Hà: Lu Hà và Trần Hiền Châu thơ phú nên học theo cụ Trần Tế Xương ngày xưa. Nhưng cụ Xương chỉ có độc chiêu thơ đuờng. Làm thơ tình Lu Hà thấy nao nao còn làm thơ trào phúng có thú vui vui tủm tỉm cười hoài khoái trá ngộ nghĩnh dí dỏm. Thương thay cho những anh chàng cứ làm thơ tình ủ rũ như Hàn Mặc Tử , Vũ Hoàng Chương, Đinh Hùng, Nguyễn Bính v. v… Cái tạng các anh ấy mướt mát xanh xao dễ có chứng bệnh đau tim trầm cảm lắm.

8.8.2015 Lu Hà


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét