Chủ Nhật, 23 tháng 8, 2015

Thơ Tình Chùm 86

 
Thương Em Người Vợ Hiền
Thơ theo tâm tình thi sĩ Thanh Hoàng: Thương

Thương em từ thuở xa xưa
Miệng ăn cơm búng lưỡi lưà cá xương
Trung du đồi cọ quê hương
Bình Ca bến nước trọn dòng thủy chung
Ai gây sóng gió bão bùng
Mưa tuôn giọt lệ vua Hùng ngàn thu
Chôn nhau cắt rốn chia lià
Gánh gồng cha mẹ lên tàu vào Nam

Xa quê em mới lên năm
Tử sinh cốt nhục tình thâm giống nòi
Ngăn sông ách Nước tai trời
Nhịp cầu Bến Hải sương rơi lạnh lùng
Miền Nam nâng giấc mộng vàng
Bỗng đâu gió chướng hãi hùng tuổi xuân
Bắc phương ào ạt tiến quân
Bảy lăm thê thảm chồng con ngậm ngùi
Thương em khó nhọc thăm nuôi
Hận thù cải tạo cuộc đời lầm than
Em tôi má lúm đồng tiền
Động hồ sóng dậy lệ tràn bờ mi
Sớm chiều tần tảo đôi vai
Tằm tơ mái tóc rối bời thương em
Khó khăn chịu đựng âm thầm
Bưã no bưã đói tím bầm ruột gan
Ra đi cùng với chồng con
Đất lành chim đậu trăng tròn bình an
Thương em người vợ thảo hiền
Chịu bao cay đắng tủi hờn tha hương
Ta bà chìm nổi não nùng
Hai lần di tản tận cùng hành tinh
Chim ca yêu khoảng trời xanh
Sông Thao dào dạt quê mình nỉ non
Cửu long cuồn cuộn sóng cồn
Giang sơn máu lệ tổ tiên nghẹn ngào
Thương em rám nắng má đào
Lo toan bươn trải mặn mà chồng con
Thương em đôi mắt nhung huyền
Năm canh trằn trọc vết hằn thời gian
Đoá hồng lưu luyến hồn nhiên
Tuổi vàng trăng ngọc suối tiên rạt rào
Theo anh chìm nổi ba đào
Chân trời góc biển nghẹn ngào vần thơ
Thương con kén nhỏ ươm tơ
Miệt mài dệt vải canh khuya thuở nào
Thương con sáo nhỏ sớm chiều
Bắc Ninh quan họ ca trù sông thương
Tiếng đàn tích tịch tình tang
Khoan thai nhẹ bước đài trang dịu dàng
Hàng Nga lầu ngọc gác vàng
Sao bằng trần thế vì chồng vì con.

17.5.2010 Lu Hà



Hoa Chẳng Tàn Phai
hoạ thơ Hàn Thiên Lương

Quốc sắc thiên hương bậc mỹ nhân
Làm sao tránh khỏi lụy phong trần
Ái tình bể khổ thương đau lắm
Ai đã gieo vần mây sắc vân

Tôi đã yêu nàng bao nhớ nhung
Hào quang toé lửa buổi chiều hoang
Thiên đình lưỡi sét tầm lưu lại
Ngẩn mặt trông mây trận gió tàn

Rượu đã say chưa cơn sóng lòng
Năm canh mộng mị mối sầu mong
Lão Trang hoá bướm còn chưa tỉnh
Trang bướm thiên thu vạn nẻo trùng

Yêu đoá hoa lòng mãi chẳng phai
Dù cho cách trở lắm trông gai
Đâm cho toạc máu tim hồng thắm
Sầu mộng trong lòng thêm thấm cay

Hoa ở trong ta nở mãi hoài
Gió mưa hoà thuận chẳng phôi phai
Mắt sếch khát khao nhìn khắp cả
Tình yêu tâm thức vẫn mê say

21.6. 2009 Lu Hà


Đêm Dài Trần Gian
hoạ thơ ngũ ngôn Huệ Thu

Tôi trằn trọc suốt đêm
Lấm tấm hạt châu ôm
Hai má đầm sương trắng
Theo làn sóng tóc ôm

Tôi duỗi chân cho thẳng
Như cành hoa mẫu đơn
Then hờ quên cưả sổ
Gió lấn đòi soi gương

Trái cầu treo mái hiên
Tinh tú mờ trăng sương
Tĩnh lạnh không thèm gọi
Năm canh khóc đoạn trường

Tiếng đồng hồ tí tách
Muôn cõi đòi thông ngôn
Ngồi dậy tôi không ngủ
Vì trong lòng nhớ thương

Tôi vẫn hay làm thơ
Vấn vương từ những đâu
Khi hồn tôi thấu lạnh
Qua đêm trường khắc sâu.

7.6.2009 Lu Hà



Gánh Cả Mây Sầu
hoạ thơ Mai Hoài Thu

Thoang thoảng hương thu mộng khởi đầu
Đêm buồn gió gọi giưã canh sầu
Em đi trong gió đời ly loạn
Gánh cả mây vàng đẫm lệ châu

Thơ thẩn ngàn sao thương khói trăng
Nhạt nhoà mờ ảo thấm mưa giăng
Điêu tàn che lấp mùi sương đá
Dấu cả cô đơn tủi hận năm…

Ta xót thương em lòng khổ nhớ
Triền miên năm tháng chỉ là thơ
Mông mênh một cõi buồn vô hạn
Phòng lạnh rèm buông cưả khép hờ

Ta ngậm từng đêm những giọt sầu
Đọng vào trong dạ một hồn thơ
Em đi trong chốn mù xa thẳm
Gửi lại mình anh những mộng mơ

Em đã xa vời bao nỗi thương
Trời xanh thăm thẳm bóng tà dương
Âm dương đôi ngả hồn cô độc
Dào dạt ngàn sau hương gió sương

11.7.2009 Lu Hà


Má Đào Phôi Phai
chuyển thể thơ Thanh Hoàng: Bóng Chiều Xưa

Dáng hồng lãng đãng chiều buông
Sầu vương cảnh vật thê lương não nùng
Khung trời vắng bóng chim muông
Ánh đèn le lói nhớ thương quê nhà...

Thuyền ai cập bến sông xưa
Hò ơ mái đẩy bóng dưà xôn xao
Ngư ông xếp lưới gác đò
Nông phu vội vã vác bưà lên vai

Dân làng kĩu kịt ngô khoai
Miền Nam sản vật quê tôi thiếu gì?
Cánh đồng thẳng cánh cò bay
Bài ca vọng cổ bồi hồi người ơi!

Hiu hiu gió thổi chân đồi
Mấy cô thôn nữ thầm thì rỉ tai
Ngẩn ngơ có một chàng trai
Thương con bướm trắng ngậm ngùi sương reo

Vi vu kià tiếng sáo lưng trâu
Mục đồng gõ mõ gọi nhau ời ời
Xóm thôn rộn rã tiếng cười
Đàn gà nháo nhác tìm nơi chốn về

Bập bùng khắp nẻo sơn khê
Mùi thơm cơm chín tràn trề chưá chan
Nỗi niềm sông nước muôn dân
Xứ người ngao ngán giang sơn giống nòi

Tháng năm có bấy nhiêu ngày
Hoàng hôn thơ thẩn nhớ người thuở xưa
Nắng mưa tần tảo xót xa
Ngược xuôi gồng gánh má đào phôi phai....

1.7.2010 Lu Hà



Trăng Thu Cảm Sầu
hoạ thơ Huệ Thu: Đợi Anh

Ngẩn ngơ nâng chén tình say
Một mình em uống vơi đầy chờ anh
Trăng soi đáy mắt long lanh
Sóng thu nhả sợi ươm cành non tơ
Lao xao biển gọi đòi thơ
Nhớ anh em mới mộng mơ hỏi trời
Ông tơ bà nguyệt ai mời
Rượu ngon em chịu đất trời đổ ngang
Bên tai gió thoảng hồn trăng
Sương rơi lã chã nỗi lòng vắng tanh.


16.6.2010 Lu Hà

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét