Bèo Dạt Mây
Trôi
Anh biết rằng em vẫn nhớ anh
Tình anh như lá đã lià cành
Đâu còn sôi nổi như ngày trước
Tim động trào dâng ngọn sóng
tình
Ngày ấy lòng anh thật trắng
trong
Như hoa thơm ngát ở ven rừng
Anh cầu anh nguyện cho anh
được
Về nước thì anh sẽ cưới em
Rồi một ngày kia thật bẽ
bàng
Rằng em đã có mối tình riêng
Còn anh như kẻ đùa trong mộng
Một chút cho vui kẻo nhỡ
nhàng
Tai ác làm sao trận gió
phong
Tình yêu như gió thoảng mây
trăng
Hai tay toan tính mây cùng
gió
Một nưả vầng trăng chẳng muộn
màng
Uốt ức vì ai anh muốn điên
Còn em vẫn bước thật bình
yên
Thì ra anh chỉ là con rối
Đuà với yêu đương tiếng kẻ
hèn
Em ơi sao laị nỡ đuà dai
Kẻ khóc người cười được ích
chi?
Ai thắng ai thua lòng rẻ mạt
Tình như nước lã bạc như vôi
Em đã đưa anh ra thế gian
Mỉa mai vu cáo nỗi oan hờn
Là bông hoa chín người ta
hái
Là truyện xưa nay ở cõi trần
Giận đời anh đã quyết từ em
Là chẳng bao giờ nghĩ tới em
Đã mấy thu rồi nhanh quá nhỉ
Lòng chai như đá miệng anh
im
Nhớ nhánh hoa đào đã trổ bông
Vườn người em gaí ở quê
hương
Rồi đây anh sẽ về nơi đó
Gặp laị người mà anh mến
thương
Riệu nồng đến lúc phải tàn
canh
Chán ghét sao còn nhớ đến
anh
Chèo néo đẹp gì hoa đã uá
Riệu thưà còn muốn chuốc
sang anh?
Từ nay em hãy đi đường em
Và để anh yên chút phận hèn
Anh chẳng sẵn lòng hâm nóng
laị
Một chút tình thiu đã cũ mèm
Anh biết rằng em chẳng dễ
quên
Nhiều lần trăn trở nhạn đưa
tin
Em chờ em đợi mong anh đến
Ngươì khóc sau cùng laị
chính em
Anh biết làm sao được hở trời
Bi tình bi thảm có ai hay
Tương tư món nợ còn trơ đó
Ai phaỉ mang theo trọn kiếp
đời…?
2007 Lu Hà
Gió Lạnh
Hương Tàn
Ta nhớ gặp nhau từ thuở nào?
Lung lay ánh mắt đắm hồn xưa
Bâng khuâng sao động muà
xuân đến
Cho gió hương sang ngóng đợi
chờ….
Anh đã làm thơ để tặng em
Thời gian hoa lá thắm đoá
thiên nhiên
Nhưng tình chẳng trọn như
mong muốn
Ai biết rằng ai ván đóng
thuyền?
Tình ái xưa nay chuyện bướm
hoa
Tự do hương nhụy gió đong
đưa
Làm hoa mong được người ta
hái
Làm gái xin cầu vẫn thiết
tha...
Hỏi lại rằng ai chẳng thật
thà
Tự xua bướm trắng lánh xa
hoa
Khôn ngoan chẳng lựa theo hồn
bướm
Bóng trắng bay đi chẳng
ngoái đầu….
Em hãy chôn đi kỷ niệm xưa
Giả chân hư thực hoá thành
ma
Tìm gì bóng dáng trong hoang
địa
Mưa lạnh chiều thu gió hững
hờ
Một chút bẽ bàng em phụ anh
Ngậm vành mi đắng cái thanh
danh
Tổn thương cho tấm lòng
chung thủy
Thiên hạ cười chê kẻ bạc
tình…
Ái ngại cho ai cảnh vịt vờ
Dù sao đã có cưới xin đâu ?
Ngây thơ cứ tưởng là minh
triết
Nên để đời hoa lệ ưá sầu…
Anh lại tôn thờ cái tiết
trinh
Đời trai lãng tử gái xuân
tình
Sinh ra đâu phải là hèn kém
Lầm lẫn sao em cái tiết danh
?
Đâu phải rằng anh kẻ hẹp hòi
Nam nhi chẳng chiụ kiếp tôi
đòi
Còn em lại lại quá ra kiêu
ngạo
Không hiểu lòng anh hận nỗi
gì?....
Bỏ đi thôi đã lỡ vương chàm
Đẳng cấp tâm linh ở cõi trần
Nhân định tơ trời ơn nguyệt
lão
Ái tình chỉ đẹp ở lương tâm
Anh đã yêu em lại tố anh
Giận lòng oan ức hận trời
xanh
Ra đi thề nguyện không quay
lại
Rên rỉ làm chi bận vướng
mình…
Miệng lưỡi thế gian thật hãi
hùng
Xưa nay thiên hạ thói gian
thương
Phê bình đấu tố theo quan điểm
Đục nước béo cò có biết
không?....
Đã biết anh say còn ngoảnh
đi
Ít ra cũng phải nói đôi lời
Cho người quân tử yên lòng dạ
Yểu điệu thuyền quyên hiểu lẽ
đời….
Còn nhớ ta cùng chung bức tường
Cửa bên xào xạc suốt canh
trường
Khuyên can bạn gái dư dòng lệ
Trống trải phòng không lạnh
thế này…
Em hãy yên tâm đi lấy chồng
Cầu em hạnh phúc với đời thường
Hối hận làm chi đừng khóc nữa
Anh đã đi rồi trận gió đông
Nếu có chăng là hẹn kiếp sau
Mà sao không thể lại từ đầu
Đời dài anh vẫn là trai trẻ
Khí khái lòng người dễ đổi
sao?...
Néu thuận kiếp sau hẹn tái
sinh
Đừng như con bướm với hoa
cành
Có phải lòng nhau thì thắm lại
Trái tim lý trí mái đầu
xanh....
2008 Lu Hà
Ngộ Nhận
Ngộ nhận cho nên mới lỡ lầm
Như ai cao giá ngọc vô ngần
Hương hoa chẳng giữ cho đời
đẹp
Nên để kiếp này nợ phấn son
Ai kẻ trước sau biết phận
mình
Bao nhiêu lưu luyến mộng
tình xinh
Tạo nên đối trọng cho em chọn
Hoa nhụy rưã rồi em phụ anh
Lu loa vu cáo kẻ yêu mình
Bôi nhọ vì ai cái tiết danh
Thiên hạ mừng thay nhờ đục
nước
Dăm ba mấy đưá trộm nghe
rình...
Từ đó em thành mất tự do
Tương tư chẳng trọn chuỗi
ngày mơ
Bao nhiêu tình tứ thành vô
ích
Năm tháng héo hon thăm kẻ chờ...
Ăn ở với người vẫn nhớ anh
Tạo bao cơ hội cố làm lành
Nhưng anh không phải là con
vịt
Trí tuệ con người đâu kém
sinh
Gang tấc kề bên nên biết
nhau
Mưu cao trí đảm sức dư thừa
Tung hoành dũng mãnh muôn
người địch
Khánh kiệt cho mình thế mới
đau
Em đâu thấu hiểu kẻ kiêu
hùng
Tổn hại con tim hoá lạnh
lùng
Tự trọng mất còn gì để sống
Tình yêu nóng bỏng chết
trong băng
Anh sẽ ra đi khắp nẻo trần
Đời trai lãng tử kiếm hồng
nhan
Kiên trì năm tháng tìm tri kỷ
Phong trần hội ngộ ở nhân
gian
Ở lại muôn đời cái bóng ma
Mối tình lầm lạc chết từ lâu
Đừng mong anh sẽ quay đầu lại
Khắc hận trong đời một giấc
mơ
Anh chẳng buồn đâu lại thấy
vui
Muà xuân rơ rói tháng ngày
trôi
Giang hồ nhẹ bước đường
thiên lý
Nữ sắc duyên trời khắp chốn
nơi
Em quá tự tin hợm hĩnh mình
Cho nên mới phải cảnh điêu
linh
Bao nhiêu kiêu hãnh thành rẻ
rúng
Phút chốc chôn vùi đắm biển
xanh
Nếu đã là yêu phải thật thà
Cuộc tình đâu phải để ganh
đua
Tranh nhau dằn vặt thân con
gái
Kẻ thắng người thua mới tự
hào?
Anh đã ra đi chẳng đoái hoài
Tình anh đâu phải mớ tôm
tươi
Chạy rông thiên hạ đem rao
bán
Ế ẩm ai mua chiụ lỡ thời?
Cái trí con người thật lớn
lao
Tìm người vợ đẹp để làm cha
Cha hùng con mạnh nuôi dòng
giống
Đâu phải gặp ai cũng thiết
tha...?
Khi chọn người yêu phải xét
suy
Cuộc đời đâu phải để cho ai
Vênh vang tự mãn khoe bè bạn
Nụ cười chưa trọn lệ tràn
rơi....
Anh biết rằng em quá trẻ con
Nhưng em đã lỡ nhụy hoa tàn
Còn anh đâu phải là ông lão
Há dễ mà anh chiụ héo
mòn?....
Cuộc đời như thể giấc chiêm
bao
Ảo mộng duyên tình có thế
sao?
Nhân cách lương tâm là đáng
quý
Kiếp nào gặp lại để bên
nhau?
2008 Lu Hà
Dương Quý
Phi
Sắc quốc nghiêng thành Dương quý Phi
Thiên hương nhân nghiã khó ai bì
Cầm kỳ thi phú yên thiên hạ
Thiên sử ngàn thu để lại đời
Lễ giáo vương triều bạc thế sao?
Thâm cung lục viện gió mưa sầu
Tam lang thương gọi cùng Minh Đế
Giấc mộng thường dân khéo hững hờ...
Khúc nhạc nghê thường trong giấc mơ
Mai phi cánh bướm đẹp thơm hoa
Hồng nhan bạc mệnh đời cung nữ
Tri kỷ hồn thơ Lý Bạch xưa
Hoàng hậu phi tần sát hại nhau
Bao nhiêu thảm cảnh nát lòng vua
Vô tư Hoàng Đế tiêu nòi giống
Vương nợ oan hồn bao trẻ thơ
Ai xót thương nàng Dương quý Phi
Tấm lòng trong trắng đoá hoa tươi
Ngây thơ vương lụy hồn vong quốc
Họ mạc lân bang hại giống nòi
Giây phút hiểm nguy lià cõi đời
Ra đi chẳng thẹn cánh hoa trôi
Mang thân chuộc lại tình non nước
Để lại ngàn thu luống ngậm ngùi
Oan ức cho nàng bậc mỹ nhân
Phong ba lưu lại đoá hương trần
Làm thơ nhớ tiếc hồn xưa ấy
Lý Bạch ôm trăng một giọng đàn.
2008 Lu
Hà
Tình Xa Mây
Núi
Nuí ơí! cám cảnh tiêu điều
Nhớ xưa ân ái yêu chiều nuí mây
Ôm lưng trái núi sum vầy
Mây xa có biết tháng ngày lẻ loi
Mây ơi! nuí laị khóc rồi
Như nàng thiếu phụ chờ người chinh nhân
Chàng mây sinh Bắc tử Nam
Nước non nặng trĩu sớm hôm não nùng
Thương nàng một nắng hai sương
Đường cày chân lấm đảm đang việc nhà
Hai vai mây nặng sơn hà
Mưa phùn giá buốt đời hoa đắm chìm
Chiều chiều chân nuí hái sim
Nuí cao tím cả lòng em nhớ chồng
Bóng xưa lật đật vội vàng
Ba lô con cóc muối vừng nắm cơm
Hạt cơm thấm giọt mưa phùn
Nhai trong nước mắt tấn tần chia ly
Trường Sơn dãy núi chạy dài
Mây bay ấp bóng thương người hậu phương
Năm dài tháng rộng mịt mùng
Mỏi mòn núi đợi từng ngày bồng bang
Trai tơ lửa bén rơm nồng
Lưá thì lần lữa phụ chàng mây xa
Núi xanh thoang thoảng hương na
Chim bay nháo nhác la đà lả lơi
Mây ơi! núi đã mang thai
Sinh hòn núi nhỏ đẹp nòi tổ tiên
Mây trời xa khắp mọi miền
Buị vàng nhiễm độc tráng niên hãi hùng
Nuí ơi! mây chẳng trách nàng
Đôi ta như vậy lỡ làng dở dang
Mây xa muôn nẻo trùng phùng
Hoa thơm bướm lạ dọc đường hành quân
Cánh mây phong vũ luị tàn
Đi đâu cũng để trần gian rụng dời
Nuí đừng thương cảm làm chi
Tội này ai chiụ núi mây hận đời…?
2008 Lu Hà
Tình Mây
Nghiã Gió
Gió mây sinh giữa đất trời
Đôi ta duyên phận từ thời xa xưa
Mây về gọi gió lưa thưa
Hạt trời mưa móc tình ta sum vầy
Quanh năm ân ái vơi đầy
Đi xa mây vẫn vun dày nhớ mong
Mây về gió laị vấn vương
Gió mây quấn quít yêu thương ta mình
Mây đừng mê mải trời xanh
Để cho gió phải một mình bơ vơ
Trần gian sầu muộn ngẩn ngơ
Lao xao nghe gió bao giờ gặp nhau?
Anh đi bao nỗi âu sầu
Để em vò võ má đào ngóng mây
Trời quang mây tạnh gió bay
Gió hiu hiu thổi tóc mây nhớ chàng
Gió mây sao lại giưã đàng
Nửa đường oán trách hay lòng đổi thay?
Mây xa mê mải đất trời
Hoa thơm bướm lượn núi đồi gần xa
Vắng mây gió chớ sa đà
Mộng tình luyến aí la đà trần gian
Gió ơi! gió thổi về vườn
Thương người thiếu phụ phu quân vắng nhà
Hoa xuân cỏ úa chiều tà
Mây ơi! có biết tuổi già gió mong
Mây trời vui cảnh bốn phương
Non cao nước biếc dịu dàng phấn son
Mây còn thương gió héo mòn
Đừng quên mây gió ái ân vợ chồng!
7.3.2008 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét