Có một người vỗ ngực tự
xưng tên là Hậu, đảng viên cộng sản hiện đang công tác ở nước ngoài. Anh
ta thở ra cái giọng Mácxít không thể nào
ngửi được bằng bài viết cuả mình trên báo tổ quốc.
Trích:"Tôi thấy mấy anh viết bài, la lối
um xùm như con nít mới lớn, chuyện người lớn đã chẳng hiểu chi thì chớ, lại còn
bày đặt phê bình, phê lọ! Biết gì mà nói. Cứ cho là đảng không muốn Đức Tổng Kiệt
ở Hà Nội nữa vì Ngài ở đó, nhà nước lúng túng, gặp khó khăn mỗi khi muốn làm
chi đó lợi cho đảng thì đã sao".
Đúng là giọng cuả một ma đầu
rất cuồng tín theo giáo phái Mác Lê. Hậu tỏ ra khinh người một cách đặc biệt. Bản
chất cuả cs là coi mạng người không bằng con chó. Họ một lũ vô học đần độn, dù
cho có học hành tra cứu mãi cái lý luận ba ba ruà ruà cuả Mác thì vẫn bị coi là kẻ vô học trước những tư duy triết
học cuả nền văn minh loài người. Hậu tự nhận mình là người lớn, vẫn lối khoe
khoang đỉnh cao trí tuệ loài người muôn
thuỏ cuả loài giun dế, lươn chạch không quản lấm đầu.
Họ là những trí thức viết
bài rất hay, lời lẽ khúc triết có tình có lý. Nhưng không hiểu tại sao? Vì Hậu
bị tai điếc, ngễnh ngãng hay mù loà, hay bản năng tri thức kém cỏi do cha mẹ
sinh ra? Nên đầu óc Hậu tối tăm như vậy? .Hậu cứ văng mạng phát biểu loạn xí ngậu,
lếu láo
như thể cha ông mình là cụ Chí Phèo vậy?
Hỏi Hậu có còn thắp hương làm giỗ, hàng năm tưởng nhớ đến ngày mất cuả cụ
cố nội Chí Phèo 5 đời ,7 đời nhà mình
không? Hay làm phận con cháu, nay được
cái nhãn hiệu đảng viên công tác ở nước ngoài mà mất gốc quên tổ tiên mình là
con cháu cụ Chí Phèo?. Chớ thất đức vong ơn bội nghiã như vậy nhé, nhờ cái
thành phần cốt cán cuả cụ Phèo mà Hậu mới
có ngày nay được mở mặt mở mày với thiên hạ thì đừng vội ti toe lên giọng người
lớn. To đầu đấy nhưng Hậu đã vỡ bọng cứt đâu với cái trình độ đầu gà Mác Lê học
mót được ở nước ngoài?
Trích: "Thử đặt các
anh vào chỗ ngồi của đảng xem làm khác được không. Còn Vatican thì cũng thế,
chuyện họ phải đương đầu là chuyện toàn thế giới chứ đâu phải chỉ lo chuyện ở VN.
Thả con chem chép bắt con hào, hy sinh con tép bắt con tôm hùm. Họi học cách
…CHƠI của đảng ta đấy chứ. Các bạn đúng là con nít ưa nói trèo".
Đúng là giọng bần cố nông
mấy đời nhà cụ Chí Phèo. Hậu lên mặt dạy đời, ca ngợi đảng ta sáng suốt lưu manh vô cùng, thả con
săn sắt bắt con cá rô. Phóng nhân tâm để thu lấy tiền tài, phóng tiền tài để
thu vi nhân thượng. Vẫn trò chơi đạo đức như kiểu Hồ ngày xưa, nhà sàn, tiết dục,
dép cao xu v.v....Hậu bảo phải học cách chơi đạo đức cuả đảng để bịp Vatican và
toàn thể nhân loại. Hậu viết chữ CHƠI thật to, như tín đồ sùng tín đạo lưu manh
cuả Mác. Hậu tỏ ra cao ngạo vì cậy quyền thế ở trong tay: Đảng cuả chúng tao,
chúng tao là pháp luật, pháp luật là chúng tao. Đám dân đen biết gì mà đòi leo
trèo, nói leo . Đừng có hòng, một trăm năm sau cộng sản VN chúng tao vẫn vững
như bàn thạch vì chúng tao có thánh Hồ phù trợ rồi. Giọng lưỡi cuả Hậu ra rất
ma đạo cuồng tín mà không thấy sự tự hủy hoại thối rưã cuả đảng được tính từng
giờ từng phút?
Trích:"Thiển ý là các
bạn nên, im lặng đi để cho người lớn làm việc. Trong vụ này, nếu Đảng cho mình
là thắng ( thực tế, đảng có thắng gì đâu, nếu không ra mặt bẩn chiếm đất của
Toà Khâm Sứ thuộc đạo Công giáo cũng như chiếm đất của Thái hà thì nơi đây các
cơ sở của đạo công giáo, họ làm sao có được cái công viên đẹp như thế ngay trước
nhà thờ! Đảng phải biết rằng, sự cố này chưa yên đâu, mọi chuyện vẫn còn y
nguyên đó."
Giọng ăn cướp trắng trợn
này là cuả bọn đâm thuê chém mưón ở chợ Bến Thành nhưng Hậu ca ngợi đảng chơi bẩn
là một tài năng hiếm có. Nhất tiễn song điêu, vưà được đất xây công viên để cho
đám thanh niên ăn chơi, kim tiêm thuốc lắc, đĩ điếm mà quên đi nhục mất nước và
diệt luôn cả tôn giáo. Theo Mác: Tôn giáo là thuốc phiện.
Đại để Hậu lên cơn đồng
sàng di mộng, không ngới lời chửi ruả mọi người, những nhân sĩ, trí thức viết
bài vạch mặt CS, Hậu ca ngợi cho giáo phái cuả Hậu. Nhờ nó mà Hậu là cán bộ
công tác ở nưóc ngoài. Hậu có vẻ thoả mãn tự hào lắm, Hậu viết miên man, dài
dài lắm. Tôi thấy nó tủn mủn thối quá nên không tiện trích dẫn ra ở đây. Tôi chỉ
trích dẫn những câu cần thiết đáng chú ý để chứng minh cho bản chất tiền hậu bất
nhất cuả Hậu mà thôi.
Trích: "Nghĩ cho
cùng: Những hạng khờ khạo, ngu ngốc lại hay nhảy múa lung tung. Đúng là …’Dốt
hay nói chữ’ là vậy. Ông bà nói đâu có sai.
Trần trung Hậu. Đảng viên
công tác nước ngoài."
Hậu làm quái gì có óc
ngưòi mà đòi nghĩ cho cùng. Với cái óc bã đậu với tí trí khôn thì viết thế nào
thì viết tuỳ Hậu. Nhưng viết thế này chỉ sợ thiên hạ người ta nội xung lên vác
gậy sua đuổi Hậu thì khốn.
Giọt Mưa Thu
Kính tặng Đức Tổng Giám Mục
Có một người giám mục
Như bao nhiêu người Cha
Thương đàn chiên đau khổ
Bên sông Hà hoang vu
Ôi! Thiên Chuá bao la
Lắng nghe trên tầng cao
Thiết tha lời cầu nguyện
Áng mây chiều bay xa…
Não nề trời mua thu
Trên thánh điạ Thái Hà
Đầm đià dầu ngọn cỏ
Những bàn chân xéo qua….
Mảnh đất cuả cha ông
Ghi lại bao tang thương
Nơi trần gian u ám
Quỷ đỏ gây hãi hùng
Ngọn nến từ muôn phương
Bao tấm lòng ly hương
Bắc Trung Nam hải ngoại
Xin đức Bà xót thương
Hà Nội trời muà thu
U ám đến bao giờ
Khi lòng người nham hiểm
Vu cáo lời đức Cha...
Bởi Ngài là chủ chăn
Cho mấy triệu giáo dân
Không phải là lãnh tụ
Nên Cha thành nạn nhân
Cắt xén lời Đức Cha
Lương tâm nào xét cho
Tấm lòng Cha trung thực
Chúng viết thành xấu xa….
Vì miếng đất khổ đau
Nói ra lời thiết tha
Đối thoại và đoàn kết
Anh em trong một nhà
Người ta không muốn nghe
Còn con cà con kê
Đất đai và hộ chiếu
Như tỏi hành mắm chê….
Hà Nội vào lịch sử
Tiếng cầu kinh ngân vang
Một muà thu sốt loạn
Bầy dã thú điên cuồng
Họ đuổi Chuá ra đi
Kế hoạch đã định rồi
Công viên và sàn nhảy
Thánh điạ rào thép gai
Mưa nhuộm máu thấm tràn
Quang vinh dòng phúc âm
Biết bao đời con cháu
Giữ tấm lòng sắt son
Luật rừng ai bày ra
Quốc Hội nào thông qua
Cho quyền lợi cuả đảng
Công lý chiều mưa thu…
Oán hận mãi không nguôi
Nước sông hồng chảy xuôi
Mang phù sa rác rưởi
Xây đắp xây cuộc đời…?
Cha đi ra nước ngoài
Nước mắt chảy cứ chảy hoài
Trên phi trường quốc tế
Tủi hờn cho giống nòi
Đêm Hà Nội đầy sao
Như bao nhiêu muà thu
Nghe tiếng lòng rả rích
Bốn ngàn năm thương đau…
Làn gió thổi tự nhiên
Choáng ngợp lũ cầm quyền
Còn dân thì khoá họng
Tàn lụi trong ươn hèn
Mấy thập kỷ qua rồi
Đất
nước đã mở mày
Trong khối liên hợp quốc
Gạo bán hàng thứ hai…
Xuất nhiều thì dân đói
Có gì mà khoe khoang
Ai tự hào kiêu hãnh
Ai khổ trong vinh quang?…
Hơn sáu mươi năm qua
Từ cách mạng muà thu
Đời ông và đời cháu
Đếm lá vàng thương đau
Hà nội trời mưa rơi
Mưa tan nát lòng tôi
Mưa rơi toà khâm sứ
Mưa băm nát tình người!
2008 Lu Hà
Soạn lại ngày 28.7.2012 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét