Bên Trọng Bên Khinh
thơ trào phúng cô gái mặc quần một ống
Sinh ra đủ cả hai chân
Bên khinh bên trọng tủi thân bố bầm *
Đùi non trắng nõn mừng thầm
Cớ sao con mẹ hâm hâm dở người
Ai thương chân phải lệ rơi
Phải chăng mụn nhọt tả tơi giận hờn
Mỗi khi chuếnh
choáng đòi cơn
Vải bò xé rách chập chờn bướm ong