Thứ Tư, 8 tháng 1, 2020

Bình Giảng Thơ Lu Hà Do Thu Hà Diễn Ngâm Phần 90


Tài Mệnh Tương Đố
“Video 26“

“Trăng vàng võ xanh xao cỏ úa
Cánh chim bay dàn dụa mưa sa
Dẫu thân trong trắng ngọc ngà
Gặp cơn ngộ biến cửa nhà biệt ly


Duyên tiền định thanh y phận mỏng
Đóa cẩm nhung nỡ chóng tàn phai
Xót xa cành liễu Chương Đài
Phồn hoa phố thị nét ngài ủ ê“

Kiều gặp KimTrọng vào mùa xuân nhân dịp tiết thanh minh như cụ Nguyễn Du miêu tả:

“ Cỏ non xanh tận chân trời
Cành lê trắng điểm một vài bông hoa“

Quang cảnh thơ đẹp như một bức tranh vẽ. Tôi rất ngưỡng mộ cụ Nguyễn Du là bậc tiền bối, tôi chỉ là kẻ hậu sinh vạn bối. Tôi coi cụ là bậc thày là sư phụ về thơ lục bát của tôi như Gia Cát Lượng tôn kính Hoàng Lão Tà và Tôn Tẫn tôn kính Quỷ Cốc Tiên Sinh vậy. Nhưng câu thơ của thày tôi vẫn chưa vần lắm như chữ trời với chữ vài? Tôi đề nghị nên viết thế này liệu có được không?
“Cỏ non xanh tận chân trời
Cành lê trắng điểm cho người tuyết hoa“
Nhưng khi Kiều buộc phải bán mình chuộc cha lại là vào mùa thu. Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ? Vầng trăng cũng xanh xao, hoa cỏ úa tàn, duyên phận cũng mong manh không biết trôi dạt về đâu, như cánh bèo hạt mưa sa?

Liễu Chương Đài là theo điển tích. Chương Đài là tên một đoạn đường ở thành Trường An bên Tàu. "Hỏi Liễu Chương Đài" là hỏi thăm cây liễu ở đường Chương Đài. Đây có nghĩa là hỏi thăm người tình nhân cũ.
Hàn Hoành đời nhà Đường tuổi trẻ nổi tiếng là một người tài danh. Nhà nghèo kiết, lấy một nàng kỵ nữ họ Liễu ở Chương Đài.
Mấy năm sau, quan Tiết độ sứ ở châu Thanh là Hầu Hy Dật mến tài, tâu vua xin Hàn Hoành làm người giúp việc. Bấy giờ, đương lúc nhiễu loạn, Hàn không dám đem Liễu đi theo, để nàng ở lại kinh đô, định chờ dịp tiện sẽ về đón. Nhưng trải qua ba năm trời, Hàn vẫn không về đón được. Nhân lấy vàng đựng vào một cái túi gởi về cho Liễu, kèm theo một bài thơ. Có người dịch ra chữ quốc ngữ:

“Liễu ơi, hỡi Liễu Chương Đài,
Ngày xưa xanh biếc, hỏi nay có còn?
Ví tơ buông vẫn xanh rờn,
Hay vào tay khác, khó còn nguyên xưa!“

Nàng Liễu cũng gửi đáp lại:

Xanh non cành liễu đương tươi,
Năm năm luống để tặng người biệt ly.
Thu sang quyện lá vàng đi,
 Chàng về biết có còn gì bẻ vin!“

Câu thơ của tôi ví sự xa cách giữa Kiều và Kim Trọng như Hàn Hoành và nàng Liễu vậy. Cuộc tình của Kiều với Trọng như một giấc Nam Kha, giấc mộng phù vu có đấy rồi lại sớm lụi tàn. Phù du là gì thì xin đọc bài thơ sau của tôi:


Giấc Mộng Phù Du
cảm hứng với thơ Tản Đà: Thơ Rượu

Cơn gió thốc đời người ngắn ngủi
Giấc nam kha buồn tủi xót xa
Trăm năm trong cõi người ta
Mấy ai trọn vẹn bóng tà tịch dương

Đoàn phù thể tang thương trần thế
Thuốc trường sinh lắm kẻ hão huyền
Lao tâm lao lực triền miên
Công hầu vương bá bạc tiền não thân

Thèm lạc thú nhân gian uể oải
Mộng giàu sang tê tái hồn mây
Túi thơ bầu rượu vui vầy
Xem hoa thưởng nguyệt tràn đầy ái ân

Lầu trăng sáng tinh thần sảng khoái
Say xưa nhiều quên cái phù du
Hàng phong réo rắt vi vu
Đồi thông giun dế hát ru giọng đàn

Cuộc dâu bể gian nan khổ hạnh
Bọt bèo trôi phiền trách chi ai
Nửa gìa thế kỷ u hoài
Ánh đèn vụt tắt giao đài gọi nhau… !

5.1.2017 Lu Hà


Khi Kiều thấy họ Mã đối xử với mình như một tù nhân, thì nàng mới nghi ngờ và hoàn toàn thất vọng. Hắn chẳng yêu thương gì mình, hắn cưới mình chỉ là trò trí trá của một tên râu xanh già lưu manh. Hắn bỏ tiền ra mua mình cốt để thỏa mãn xác thịt dày vò đày đọa mình. Lúc đó Kiều chưa nghĩ tới hắn có thể nhẫn tâm đưa mình đến lầu xanh và nàng lại nhớ tới Kim Trọng mà thương chàng. Nàng tự trách mình, hối tiếc cái trinh tiết của mình sao không hiến dâng cho Kim Trọng?

“Họ mã vội rước về biệt phủ
Khóa buồng xuân trướng rủ màn che
Ngại ngùng sương gió e dè
Lòng đau ruột thắt bóng đè đào tiên

Phẩm thơm nức đòi phen suồng sã
Biết rồi đây vàng đá phôi phai
Hoài công gìn giữ cho ai
Nhị hồng thà bẻ u hoài thở than

Người chung thủy quan san ngàn dặm
Giờ ở đâu thê thảm thế này
Trùng phùng thỏa ước hương say
Còn đâu hy vọng đắng cay nỗi lòng

Thân bồ liễu long đong tứ hải
Áng mây Tần quan ải mù sương
Chôn nhau cắt rốn cố hương
Ngậm ngùi gió Sở tha phương xứ người

Kiều càng nghĩ càng rơi nước mắt
Sẵn con dao gói chặt vào khăn
Phòng khi họ Mã dữ dằn
Quyết liều sinh tử tấm thân cát đằng

Trời oan nghiệt xích thằng chặt đứt
Bởi vì ai nỡ dứt tơ hồng
Tuyệt đường thiếp phải theo chồng
Gìa nua vô lại đèo bồng thiên nga…“

Kiều dàn dụa nước mắt như muốn bày tỏ nỗi lòng mình với Kim Trọng, cầu xin chàng tha lỗi cho mình bị dồn vào bước đường cùng, nàng vẫn còn ngây thơ bởi chữ tòng. Tại gia tòng phụ, ký giá tòng phu, phu tử tòng tử. Thật là khốn khổ khốn nạn cho cái tấm thân vàng ngọc của nàng. Nàng vẫn còn tin họ Mã là chồng nàng, mà không biết nàng đã rơi vào tay một băng đảng xã hội đen buôn người. Mã Giám Sinh chỉ là tên ma cô tìm gái cho mụ Tú bà.

28.11.2019 Lu Hà

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét