Thứ Năm, 9 tháng 3, 2017

Thơ Tình Chùm 494




Đủ Rồi
viết tặng Nhung Truong

Nhung Truong cầu khẩn đủ rồi
Trái tim nhân loại bồi hồi lòng tôi
Non ngàn biển rộng xa xôi
Nghe đời sóng vỗ nổi trôi bến nào?


Thướt tha thục nữ yếm đào
Lâm ly bày tỏ nghẹn ngào vần thơ
Cớ sao ta lại hững hờ
Vườn hoa thương ái đôi bờ đục trong

Cam lồ chan chứa theo dòng
Trải bao thế hệ nỗi lòng Việt Nam
Lạc Hồng dệt vải chăn tằm
Nương dâu đồi cọ trăng rằm trõng tre

Giọt sương lã chã ủ ê
Lầm than đói khổ não nề canh thâu
Mảnh mai rặng liễu giàn bầu
Bí ơi! Chung cảnh dãi dầu nắng mưa!

18.10.2014 Lu Hà




Bạn Chơi Tao Đàn

Tao đàn tôi qúy nhất ai?
Thưa rằng: Ngô Kỷ chương đài Nhung Trương
Dạt dào bốn bể yêu thương
Chứa chan giọt lệ quê hương giống nòi

Thơ văn say đắm mặn mòi
Chim trời cá nước sông ngòi của ta
Hồ ao rặng liễu gốc đa
Thủy chung son sắt mẹ cha ông bà

Đêm thu ngắm dải ngân hà
Thần nông đội mũ Hằng Nga mỉm cười
Văn thơ như tưởng thấy người
Trùng duơng xa cách cảnh đời ly tao

Én về xuân nở cành đào
Trà thơm ngào ngạt ứa trào sương rơi!
Xa nhà nhung nhớ ngàn khơi
Có nghe tiếng hát à ơi thuở nào!

Tôi qúy anh Ngô Kỷ là con người ngay thẳng. Ai có ghét Ngô Kỷ thì đừng ghét lây sang cả tôi nhé. Tôi chỉ là một thi nhân dễ xúc cảm, chẳng cộng sản quốc gia chi hết.
18.10.2014




Nói Chuyện Với Củ Khoai

Ngồi buồn nói chuyện củ khoai
Lê la đất cát thân gài lắm lông
Từ lông mọc ở cánh đồng
Ra công kỳ cọ ửng hồng ngắm chơi

Có yêu chị mới lắm lời
Khoai ơi ráng học làm người nghe khoai
Lá khoai đầu vịt đổ hoài
Nước tràn lai láng hình hài thảm thương

Đàn hay sao gảy thê lương
Tai trâu ngó ọ thì vương vấn gì?
Vịt gà nhao nhác thầm thì
Kìa cô thi sĩ đầm đìa áo khăn

Củ khoai lăn lóc dưới sàn
Theo đòi chữ nghĩa luận bàn văn thơ
Giai nhân tứ hải ai ngờ
Nguyễn Du nức nở duyên tơ Thúy Kiều

cảm tác khi nghe Võ Thị Mộng Hoa giảng giải về thơ vối một bạn đọc
16.10.2014 Lu Hà




Tấm Lòng Kẻ Sỹ
tặng Nhung Truong

Đọc thơ ai sao mà xao xuyến
Khắp tinh cầu quyến luyến không thôi
Quê hương tiếng gọi bồi hồi
Hàng cau rạng liễu xa xôi nghẹn ngào

Người thiếu phụ xuân đào tươi trẻ
Bướm ong vườn thỏ thẻ hoàng anh
Long lanh chĩu hạt sương cành
Mít na ổi nhãn trời xanh nắng vàng

Dáng lướt thướt thênh thang ngõ trúc
Dòng suối trong thôi thúc lòng ta
Cam lồ bốn biển châu hà
Tình thuơng nhân loại chan hòa gío mưa

Lời thống thiết vẫn chưa nghe rõ
Cố dừng chân lệ nhỏ thương hoài
Nhân sinh trong cõi trần ai
Giàu sang phú qúy tiền tài hại nhau

Đừng tranh cãi boa hoa phét lác
Dùng não tâm kẻo lạc lối đi
Có nghe tiếng khóc như ri
Dân nghèo mất ruộng đầm đìa canh thâu !

18.10.2014 Lu Hà




Thương Em Thuơng Cả Phận Mình

Thương em vào buổi chiều tàn
Khói sương lạnh lẽo bần thần đợi ai?
Áo đen khắc lậu u hoài
Màn đêm dày đặc canh dài em ơi!

Đêm nay thiếu ánh trăng chơi
Hằng Nga đã ngủ đất trời tối om
Dật dờ đom đóm thập thòm
Hắt hiu cành liễu lom khom bóng người

Ấy chàng thi sĩ chơi vơi
Lòng buồn rười rượi cảnh đời vắng tanh
Nỡ nào hờ hững sao đành
Sương càng nặng hạt trĩu cành phù dung

Theo anh em hãy về cùng
Cô đơn cũng đủ màn mùng chiếu chăn
Tấm lòng rộng mở chứa chan
Lẽ nào ta chẳng nồng nàn trái tim?

Mãi sao em chỉ im lìm
Thở dài não nuột tiếng chim gọi đàn
Ăn sương chàng quạ khóc than
Mái tơ nàng quạ non ngàn dặm băng...!

cảm xúc từ tấm ảnh Monghoa Vothi
17.10.2014 Lu Hà









Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét