Thứ Hai, 16 tháng 11, 2015

Thơ Tình Chùm 92



Tâm Sự Học Trò
tặng nữ thi sĩ Tiền Anh Thơ

Đã bấy lâu nay vắng tiếng thanh
Văn đàn mất hẳn tiếng con oanh
Luật đường thi phú mê hồn trận
Năm sáu cá vàng lưới bủa quanh


Ít tuổi mà thaỳ như cụ non
Làm cho đệ tử sợ hết hồn
Xăm xăm cơm nắm đòi thi sự
Nước lọ thày thương kẻ nhọc nhằn

Thày đã chỉ cho được mấy câu
Ghép vần bằng trắc nối phiên nhau
Đối nhau hai cặp huyền như ảo
Gió thổi vài bài quét lá thu

Thày ở đâu rồi hỡi cố nhân
Để cho đệ tử ngóng sang xuân
Trời mưa lác đác hồ tăm cá
Thơ viết mấy vần cứ chưá chan

Đã gửi thư sang để chúc xuân
Độ này thày vẫn sống bình an
Đi chuà sớm tối dày kinh pháp
Chẳng đoái hoài gì mới thở than

Nay có đôi dòng tới kính thày
Trò tuy nhiều tuổi cũng buồn thay
Thày còn rất trẻ đầy thâm trọng
Ơn nghiã sâu dày giữa biển khơi

2.3.08 Lu Hà




Tôn Sư Trọng Đạo
tặng nữ sĩ Tiền Anh Thơ

Muốn sang thì bắc cầu kiều
Muốn con hay chữ thì yêu lấy thày
Trò già đã ngoại năm mươi
Cha thời quá cố ra người cổ xưa
Song thưa lọt ánh trăng đào
Trời Âu lấp lánh trăng mò sương khuya
Đường thơ mơ mộng còn xa
Việt Nam ngữ pháp ta bà khó đi
Gập ghềnh leo đỉnh thiên thai
Hồn xưa tướng sỹ cổ thi còn truyền
Tuệ trung thượng sỹ lời nguyền
Phong thư áng nguyệt thiên nhiên một thời
Vân du vó ngựa chương đài
Thơ bay dưới kiếm ngân dài ba quân
Lời hùng dõng dạc trí nhân
Như dòng thác đổ phong trần nắng mưa
Văn chương đài các thuở xưa
Mà sao con cháu nỡ nào bỏ qua
Học đòi thi pháp Tây Âu
Hiện sinh hiện thực cái đầu văn minh
Con cóc ngồi ngắm trời xanh
Chê thân xấu xí quê mình kém tươi
Thụ cảm Âu Á khác người
Dăm ba Tây học ú xì quê hương
Hồn thiêng tiên tổ núi sông
Trái tim con Lạc cháu Hồng còn đây!

2.3.2008 Lu Hà





Trầm Tư
tặng Nam Cực ẩn sĩ Tiền Anh Thơ

Dạo này ẩn sĩ đi đâu thế
Mà hội tao đàn vắng tiếng thơ
Tớ cũng loanh quanh no đủ bữa
Thả hồn đi dạo vẫn bơ vơ

Chẳng dấu gì ai tớ vấn vương
Người xưa mộng cũ lại tình thuơng
Chót mang thân dại hồn thi sĩ
Văng vẳng thuyền trăng sóng đoạn trường

Tản Đà cúng bái khói lơ mơ
Mạc Tử họ Hàn điên với thơ
Cái nợ văn chương là khổ vậy
Hai vai gánh nặng nỗi u sầu

Tớ vẫn chưa tường luận biến thông
Không không có có sắc vô thường
Hai chiều đối cực như chong chóng
Không khéo là đời kẹp bánh răng

Tản Đà thông đạt còn chưa tỉnh
Hàn Mạc Tử thì quá trẻ trung
Bùi Giáng say đời cơn não trạng
Mấy ai điên loạn mộng sầu vương

Tớ nay cũng đã quá năm lăm
Hạng võ ngày xưa vẫn tráng niên
Với Ngũ Tử Tư chưa dám sánh
Mệnh trời đã thấu tới thiên luân

Chẳng phải cao đăng ngạo nghễ gì
Mấy lời tâm sự gửi xa xôi
Có ai trong cảnh đời tao loạn
Mới hiểu lòng nhau ai với ai ?

Dạo này ẩn sĩ đi đâu thế
Mang nỗi ưu tư nặng gánh đời
Có xả có buông tâm mới lặng
Trong cơn suì sụt nợ luân hồi

Tiêu dao nhàn nhã thú chơi thơ
Mới viết đôi dòng luận ý thơ
Không biết đẹp lòng cao ẩn sĩ
Thanh tâm tú diện Tiền Anh Thơ

Thôi viết mấy dòng có thế thôi
Vài lời thăm hỏi cố nhân ơi!
Dạo này vẫn khoẻ tâm quang chứ
Ẩn sĩ cực Nam phương thảo thê!

5.3.2008 Lu Hà





Nhớ Vườn Cây Trái

Mấy chục năm trời nhớ cố hương
Mây bay bàng bạc áng chiều buông
Bỗng đâu cháu gái từ xa gọi
Kỷ niệm xưa về bao nhớ thương

Nhớ con sông cái thuở còn thơ
Bên lở bên bồi vọng tiếng ca
Bãi miá vườn dâu miền Vủ Ẻn
Bâng khuâng tâm dạ giưã chiều thu

Bác đã xa nhà mấy chục năm
Một đời sương gió kiếp phong trần
Trải ba thập kỷ phơi đầu bạc
Viễn xứ hoàng hôn đọng nỗi buồn

Chỉ biết làm thơ thương nhớ thôi
Quê hương yêu dấu buổi hàn vi
Bao nhiêu phiên chợ con mong mẹ
Mong thím, mong bà ông đến chơi

Nhớ hàng dâm bụt nắng vàng hoe
Dạng nhãn nhà bên tiếng chích choè
Cây bưởi ai uơm mà trĩu quả
Hoa ngâu ngào ngạt gió xuân về

Tiến bộ văn minh thật chẳng ngờ
Thông tin điện toán vượt đường xa
Năm châu bốn biển vươn tay với
Bác cháu hàn huyên kể chuyện nhà

Năm nay muà lụt vỡ đê rồi
Sóng nước mênh mông chiụ thiệt thòi
Nhà cửa tan hoang màn chiếu đất
Dân tình đói khổ lệ đầy vơi!

Nhà cháu may ra chạy thoát rồi
Tìm nơi trú ẩn tránh thiên tai
Tổ tiên mồ mả trôi dòng lệ
Số phận thế này phải chiụ thôi

Như bác ở xa dám trách ai
An cư lạc nghiệp kế sinh nhai
Quê hương mấy chục năm vời vợi
Ở tận cuối trời mây trắng bay

Hai chữ quê hương nó đèo bồng
Bao nhiêu kỷ niệm cứ buồn trông
Sinh ra trong cõi đời tao loạn
Chỉ biết âm thầm nỗi nhớ thương

Thôi nhé cháu ơi sự sống còn
Năm canh trằn trọc cái sinh tồn
Dương trần đày đoạ trăm nghìn nỗi
Thương kẻ tha hương dạ héo mòn

Sóng nước tai ương ngập đến nhà
Hàng cau trái bưởi chẳng ra hoa
Sông Thao bật gốc đòi hoa trái
Chiếc bách theo dòng dưới biển sâu

Mấy chục năm rồi rụng lá thu
Trời Âu sứ lạnh tuyết bao muà
Xót xa thấm đẫm tình non nước
Như buổi chiều nay lại nhớ nhà

chiều thu năm 2008 Lu Hà





Đời Người Ngắn Ngủi

Đứng bên mạn tàu bơ vơ
Mưa ngâu u ám âu sầu mãi sao?
Xa xa vẫn đám mây mờ
Nưả đen nưả trắng lờ đờ qua sông
Bâng khuâng tâm sự ngổn ngang
Bao điều trăn trở dở dang sớm chiều
Nhớ thương cho đoá yêu kiều
Sinh ra chẳng được sớm chiều cười vui
Ngẫm trong sinh tử luân hồi
Trăm năm gửi giấc mộng dài đêm đông
Trời cao vũ trụ mênh mông
Giai nhân tứ hải bốn phương bạc đầu
Ngóng lên sông nước Ngân Hà
Trăng sao còn đó bến đò tình chung
Xót lòng lữ khách tha hương
Bao năm xa bến ngóng trông mãi hoài
Đục trong đôi ngả xa vời
Khư khư ôm ván thuyền đời bi ai
Thế nhân thêu dệt thêm lời
Mua bao phiền não thiệt thòi cho nhau
Sân si như đám sương mờ
Thu qua đông lại dật dờ tuổi xuân
Qua sông sóng gió bần thần
Ngóng trông mây nước thương thân hạc già
Một đời như giấc chiêm bao
Ngoảnh đi ngoảnh lại bóng tà tà bay
Hồn đi xác để lại đời
Tìm người cưỡi hạc cõi trời sao khuê
Thương ai ngồi gốc cây hoè
Nưả già thế kỷ bao nhiêu thiếu thưà?
Sá chi phú quý sang giàu
Oán ân, ân oán mập mờ đổi trao
Xót xa cốt nhục nghẹn ngào
Bọt bèo tan hợo vật vờ nổi trôi
Hả hê dở khóc dở cười
Bầm gan nuốt giận chín mười gian nan
Nhân duyên chẳng được vuông tròn
Than thân trách phận trần gian hận đời
Cổ kim oan nghiệp do người
Ta bà chìm nổi luân hồi xưa nay
Mấy chục năm cũng xuôi tay
Đời người ngắn ngủi đầy vơi Ngân Hà!

24 tháng 11 năm 2008
Lu Hà


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét