Xuân Buồn Thế Sao
Mừng xuân chẳng
thấy nàng xuân
Tuyết tan lạnh
lẽo vương buồn mãi sao?
Co ro rụt cổ
như ruà
Trong hang cố
thủ Âu Châu lạ lùng
Đêm qua đốt
pháo đỏ đường
Sáng nay xơ
xác ngổn ngang hãi hùng
Ngán trông
quang cảnh thê lương
Âm thầm ảm đạm
chán chường thế ru?
Việt Nam
Nguyên Đán tháng sau
Nhưng ta vẫn
cứ khai hoa mấy dòng
Trước tiên cầu
chúc cố hương
Quê cha đất tổ
xóm làng yên vui
Sau rồi gửi tới
em tôi
Trùng dương dặm
thẳm góc trời xa xôi
Đồng bào hải
ngoại muôn nơi
Con Hồng cháu
Lạc ngậm ngùi xót xa
Thăng Long
thành Huế cố đô
Sài Gòn diễm
lệ cổ xưa chân thành
Mong sao
thiên hạ thái bình
Quốc gia lãnh
thổ biển xanh dạt dào!
Không còn ác
mộng ba Tàu
Mác Lê chủ
thuyết ngàn thu chôn vùi!
Sáng 1.1.2011
Lu Hà
Dật Dờ Gió Sương
Hoà bình hay
chiến tranh đây
Bốn bề pháo nổ
góc trời rền vang
Bập bùng khói
toả mênh mông
Thăng thiên
sáng rực hào quang lẫy lừng
Đì đùng pháo
tép ngỡ ngàng
Hung hăng pháo
cối mấy chàng trổ oai
Loe xoe kià hẳn
pháo dây
Chỗ kia phun
lưả hàng cây dựng cờ
Loanh quanh mấy
tốp lô nhô
Ôm vai bá cổ
ngẩn ngơ má hồng
Đốt xong bó
pháo vội vàng
Bỏ ngay trận
điạ chẳng công diệt đồn
Mừng cho
thiên hạ bình an
Châu Âu phẳng
lặng đâu còn chiến tranh
Cố hương bao
nỗi bất bình
Trông người
mà tủi dân mình lầm than
Nghĩ xa rồi lại
nghĩ gần
Nhớ ai thêm nỗi
bồn chồn vấn vương
Rì rào tuyết
rụng hàng thông
Mà sao hiu hắt
cõi lòng bao la
Ngán xem
quang cảnh giao thưà
Tha hương xứ
sở dật dờ gió sương!
1 giờ sáng
1.1.2011 Lu Hà
Bỗng Ầm Pháo Vang
Sinh ra trong
cõi phàm trần
Phải đâu kỳ
quái siêu nhân dị thường
Tâm linh cảm
xúc khôn cùng
Khả năng giới
hạn tha hương xứ người
Cô đơn lạc
lõng u hoài
Phong trần khổ
lụy ngậm ngùi xót xa
Tấm lòng tri
ngộ thiết tha
Hoàng hôn xế
bóng dật dờ gió thu
Mà sao ai vẫn
hững hờ
Dửng dưng cá
lội lừ đừ ao sâu
Trong thư kể
lể biết bao
Nỗi đau xứ sở
nỗi sầu giang sơn
Mấy ai tri kỷ
hồng nhan
Tâm tình chia
sẻ thở than muôn phần
Nưả đời cô quạnh
héo hon
Mây hồng bảng
lảng muà xuân héo tàn
Âu Châu vắng
bóng trăng ngàn
Xung quanh vắng
vẻ không gian bồn chồn
Giao thưà sao
thế âm thầm
Còn hơn tiếng
nưã sẽ ầm pháo vang?
Viết lúc 22
giờ 30 phút 31.12.2010 Lu Hà
Biết Đâu Mà Về
Giao thưà em
thắp nén hương
Đêm nay em khấn
bốn phương đất trời
Trong Nam
ngoài Bắc muôn nơi
Tổ tiên chứng
giám trần ai nỗi niềm
Tình anh em dấu
trong tim
Từng đêm nức
nở êm đềm trở trăn
Thơ tuôn dòng
lệ chưá chan
Canh Dần khuất
nẻo Mão Tân lại về
Đì đùng pháo
nổ tứ bề
Thương anh sầu
khổ não nề tâm can
Tương tư trỗi
dậy thâm trầm
Năm canh
thánh thót mưa dầm nỉ non
Giao thưà chẳng
có trăng ngàn
Da trời như mực
muôn vàn xót xa
Mênh mông dặm
thẳm bao la
Hồn nương
theo gió biết đâu mà về?
Đêm giao thưà
31.12.2010 Lu Hà
Từng Đêm Nhớ Em
Từng đêm anh
viết cho em
Nỗi niềm anh
rót trái tim ngọt ngào
Lâm ly như
chén rượu đào
Suối nguồn vô
tận rì rào gió thông
Tình anh vượt
cả biên cương
Ngàn năm lễ
giáo thủy chung vô thường
Ái ân dào dạt
trùng dương
Lênh đênh biển
cả bốn phương vẫy vùng
Thuyền ai say
sóng mênh mông
Bồng bềnh
hoang đảo tha hương giưã đời
Hồn anh theo
áng mây trời
Lang thang khắp
chốn tìm nơi em chờ
Kiếp này nếu
chẳng gặp nhau
Nghìn thu em
nhớ bến đò trầm luân
Sáng soi đã
có trăng ngàn
Ở đâu khắc đá
bia son thế trần?
Canh khuya ngọn
nến đã tàn
Lòng còn hiu
hắt thở than vắn dài!
Đêm giao thưà
31.12.2010 Lu Hà
Cõi Vô Thường
Thương ai lỡ
bước la đà
Đường xa mưa
gió ta bà gian nan
Trời xui sao
lại phân vân
Ở nơi đất
khách Phan Trần từ bi
Chuông chuà vẳng
tiếng sầu ai
Thương người
thiếu nữ một hai sáng chiều
Tần ngần tựa
cửa mĩ miều
Mong người
lãng tử tiêu điều hoàng hôn
Nhạc vàng khuất
bóng tùng quân
Người đi
trong cõi trần gian ngậm ngùi
Mơ màng trong
gió ô hay
Em tôi giật
giải vang trời bốn phương
Thoáng qua
gió lạnh đanh lòng
Giá em mất giải
thì chàng mới vui
Đỏ tình đen bạc
em ơi!
Giá em mất giải
cho người tha hương
Anh đây lỡ bước
sang giòng
Con thuyền vô
định mênh mông biển trời
Nửa già thân
sói lẻ loi
Thiếu ai tri
kỷ mất người tri âm
Mất đi khẩu vị
bình dân
Mất đi ân ái
thuyền nan xuôi giòng
Trong tim in
dấu bóng hồng
Ngẩn ngơ vò
võ thương nàng viễn phương
Đời nàng hoa
lệ vinh quang
Đời chàng
phiêu bạt tứ phương giang hồ
Phải chăng là
kiếp phù du
Bọt bèo trôi
nổi bể dâu đoạn trường
Xem ra nay đã
tỏ tường
Đời người như
vậy vô thường em ơi!
Từ ngày biết
được tin ai
Lòng anh xát
muối mấy ngày chết luôn
Đôi bờ biển rộng
u buồn
Chia tay mà để
trầm luân thế này
Vòng quay định
mệnh luân hồi
Trả vay, vay
trả ngậm ngùi em tôi
Biết rằng
duyên phận định rồi
Luân hồi trả
nghiệp giòng đời nhẹ tênh!
2008 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét