Thứ Năm, 15 tháng 10, 2020

Lu Hà Và Khuyết Danh Chùm Thơ Số 18

 

Nòng Nọc Đứt Đuôi

Cảm xúc thơ khuyết danh bài 1

 

Vợ chồng cóc danh gia vọng tộc

Cũng công hầu gia bộc kém ai

Xuất thân con cái  thuyền chài

Với trê hàng xóm một hai sớm chiều

 

Truyện cổ kim bao điều kỳ ngộ

Thành văn thơ thách đố răn đe

Nhớ xưa trê cóc bạn bè

Bỗng nhiên trở mặt gầm ghè mưu mô?

 

Cóc thơ thẩn ven hồ thanh bạch

Vợ rong chơi chán cảnh cung đình

Từ lâu thai sản thành hình

Xuống đầm trê đẻ nhẹ mình thảnh thơi

 

Cóc trở về nghỉ ngơi thong thả

Trê cũng từ hang đá ngoi ra

Thấy đàn nòng nọc gần xa

Giống mình như đúc thiết tha mừng thầm

 

Mới quây bắt bùn lầm khuấy động

Rêu rao khoe nòi giống nhà trê

Phù trì nuôi nấng mọi bề

Ngày đêm chăm sóc phu thê dạt dào

 

Ngày đầy cữ lao đao cóc nhảy

Tới đầm hồ để thấy mặt con

Sủi tăm bọt nước héo hon

Ngược xuôi dòm ngó hang tròn vũng sâu

 

Trê nghe động vểnh râu ra ngó

Thấy cóc còn ngồi đó trên bờ

Bính gia Thạch cốc hững hờ

Trắm măng mụ diếc lờ đờ rô phi

 

Rồi cả bọn tức thì mắng nhiếc

Đuổi cóc đi chẳng tiếc chi lời

Tục tằn thô bỉ khơi khơi

Tình thâm cốt nhục tả tơi mặt mày

 

Thằng cóc kia gian ngay chẳng rõ

Cứ ngồi lỳ ở đó rình mò

Thông dâm đạo tặc giả đò

Chính nhân quân tử chăm lo giống nòi

 

Cóc mắng lại ăn giòi hút mắm

Bày lắm trò rối rắm gian manh

Con tao trấn đoạt tranh giành

Đảo điên thế sự trời xanh thảm sầu

 

Trê nhớt nhả vợ bầu con đẻ

Chính tay tao vui vẻ họ hàng

Sần sùi cóc ghẻ nghênh ngang

Đến đây gây chuyện nhố nhăng nực cười

 

Chẳng lạ gì tô vôi đánh vữa

Nghề nhà bay hùm sứa cũng chờ

Sinh nghi một mất mười ngờ

Thạch sùng tặc lưỡi ngẩn ngơ gầm giường.

 

*Nguyên tác thơ lục bát:“Trê Cóc“

5.9.2020 Lu Hà

 

 

Nòng Nọc Đứt Đuôi

Cảm xúc thơ khuyết danh bài 2

 

Giận tím ruột mắt giương dữ tợn

Khôn như ngươi chẳng dợn ao tù

Cóc này dẫu có hèn ngu

Cửa nhà ta cũng thiên thu dát vàng

 

Sức vẫy vùng hiên ngang bờ cõi

Ngồi nghiến răng động tới cửa trời

Muôn loài thụ tạo rụng rời

Rồng mây cuồn cuộn mưa rơi kinh hoàng

 

Vợ chồng ngươi điếm đàng lang chạ

Quen sục bùn giống cá hôi tanh

Cả hai chưa đủ bát canh

Chửi hoài ngoác miệng cóc đành bỏ đi

 

Trở về nhà thầm thì to nhỏ

Con chúng ta đang độ ấu trùng

Xa xôi non nước lạnh lùng

Nàng khuyên đừng nản mít mùng cam go

 

Vợ cóc cũng âu lo thế tự

Chàng ngậm ngùi tư lự thở than

Cuộc đời sao lắm gian nan

Đấu tranh sinh tử trở trăn giống nòi

 

Đèn trời cao sáng soi ngang trái

Đơn kêu oan chẳng ngại phủ nha

Tiếng đồn khổ chủ gần xa

Có tên Trần cóc cửa nhà khang trang

 

Giòng thế phiệt xênh xang phẩm tước

Cũng ngựa xe kiệu rước vào ra

Tiền hô hậu ủng quốc ca

Vương tôn kính nể sơn hà phủ phê

 

Vợ đau đẻ đầm trê sinh nở

Bỗng kẻ gian vô cớ bắt đi

Đàn con nhỏ dại biết gì

Vẫy đuôi nòng nọc hài nhi yếm mềm

 

Cha mẹ thật nhiều đêm mất ngủ

Thảo văn từ mọi sự giãi bày

Chúng tôi vốn dĩ thẳng ngay

Không quen lèo lá như bầy cá trê

 

Vạn vạn bái mọi bề chẳng ngại

Phủ Khai phong nha lại tới hầu

Phái ngay hai ngã bộ đầu

Đoạt nhân thủ tử lẽ đâu như vầy?

 

Vẫn chưa rõ tình ngay gian lý

Trát cho đòi chữ ký nguyên đơn

Đòi tiền thông lệ bôi trơn

Chữ y dấu lệnh dập dờn bản nha

 

Long đầu trảm bày ra gớm ghiếc

Xưa hoàng thân chẳng tiếc lưỡi dao

Huống chi cẩu tặc chó ngao

Quan viên hổ dữ đứa nào dám kêu

 

Luật ban ra bao điều phiền toái

Qua các đời tại ngoại thảnh thơi

Các thày lý dịch tươi cười

Công văn soạn thảo các nơi thi hành.

 

*Nguyên tác thơ lục bát:“Trê Cóc“

5.9.2020 Lu Hà

 

 

Nòng Nọc Đứt Đuôi

Cảm xúc thơ khuyết danh bài 3

 

Lệ binh tìm đích danh thủ phạm

Hùng Văn Trê cùng đám gia nhân

Nghe tin chứng tá thất thần

Sửa sang bàn tiệc tần ngần thịt xôi

 

Lính lệ cười thiên lôi phụng sự

Trên chỉ đâu thì cứ đánh vô

Lao nhao mụ đỡ gia nô

Nào lươn nào trạch cá rô hết lời

 

Chúng thi nhau chào mời đon đả

Mấy cô mè bả lả thướt tha

Mần cho lính tráng sa đà

Đê mê ngây ngất mượt mà nhớt nha

 

Họ nhà trê làn da mềm mại

Thân nõn nà chẳng ngại ái ân

Trần truồng nhẵn nhụi toàn thân

Sờ đâu trơn đấy xa gần quản chi

 

Dọc đường đi xầm xì to nhỏ

Trê ngóc đầu ngửa cổ lên kêu

Dân đen chẳng được học nhiều

Dám xin mấy cậu mọi điều giúp cho

 

Hết bao nhiêu xin lo đầy đủ

Nhà tôi còn mấy mụ sồn sồn

Sẵn sàng hầu hạ giải buồn

Lăn tăn mặt nước hoàng hôn đợi chờ

 

Mỹ nhân kế nhuốc nhơ dơ dáy

Lễ vật đưa cố chạy án hình

Một xâu quỳ trước công đình

Lệnh truyền bị cáo hồi trình đẳng danh

 

Hùng Văn Trê trước vành móng ngựa

Cóc nguyên đơn trước cửa kêu oan

Cưỡng từ thủ tử đoạt nhân

 

Thương thiên hại lý  vô luân bạo tàn

 

Trê khóc lóc kêu van quan lớn

Anh cóc kia táo tợn tố xằng

Vợ nào bụng chửa cái mang

Chiều hôm đi dạo lang thang đầm làng

 

Thấy nhà tôi khang trang giàu có

Ngọc trai nhiều nhòm ngó rập rình

Đầu đen rõ giống phù sinh

Đàn con đông đúc thân hình giống cha

 

Các chứng tá gần xa xét hỏi

Trắm mè nheo mới vội nhảy ra

Khấu đầu lạy trước quan nha

Chúng con dân dã hải hà ao chuông

 

Buộc đôi chữ phù đồng tai vạ

Có lẽ đâu làng cá là nơi

Tranh con cướp vợ của người

Sần sùi cóc ghẻ đất trời chẳng tha

 

Quen nhảy nhót bê tha bới rác

Tự khoe khoang đài các lầu son

Dễ gì vợ hắn sinh con

Hạ nang teo quắt mặt còn vênh vang.

 

*Nguyên tác thơ lục bát:“Trê Cóc“

6.9.2020 Lu Hà

 

 

Nòng Nọc Đứt Đuôi

Cảm xúc thơ khuyết danh bài 4

 

Chúng dè bỉu cóc càng điên tiết

Nhảy phứa ra trì triết đủ lời

Họ hàng hang hốc các ngươi

Xóm giềng co cụm suốt đời hồ ao

 

Thói lăng nhăng chứng nào tật ấy

Sục bùn lầy càn quấy điêu ngoa

Cóc ta chững chạc trước tòa

Thế ngồi chổm hổm thềm hoa vững vàng

 

Lũ chúng bay ngổn ngang từng đống

Cong mình lên chẳng giống thứ chi

Lu loa lắm chuyện thị phi

Đất trời thì rộng thiếu gì cao nhân

 

Vụ án này dần dần hé mở

Rồi chúng bay sẽ lộ nguyên hình

Lương tâm xã hội bất bình

Gian manh lừa lọc hôi rình cá trê

 

Mụ vợ khéo liệu bề lo lót

Cố làm sao trót lọt chồng về

Gặp cơn mưa lớn tràn trề

Mênh mông biển rộng sơn khê chập chùng

 

Nghe Triều Đẩu anh hùng xuất chúng

Hoàng tước khuyên cung phụng phải chăng

Đàn bà ngu dại sẵn sàng

Đội ơn quan bác mọi đàng sắm sanh

 

Tên Lý Ngạnh gian manh xảo trá

Có trong tay thủ hạ dạn dày

Vốn người độc ác xưa nay

Cho đi giúp sức việc này hẳn xong

 

Mụ trê nghe trong lòng khấp khởi

Sướng rơn lên bơi tới lả lơi

Sửa sang lễ vật thảnh thơi

Giao hoan nhờ cậy bao lời nỉ non

 

Cá chuối to thân tròn lực lưỡng

Mực, tôm he dữ tướng trân cam

Đủ mùi quan sự dã am

Những phường cáo giả phẩm hàm ghê thay

 

Thầy phán chiên hỏi ngay cho rõ

Tiền bôi trơn chừng độ bao nhiêu?

Trong ngoài bộ lại ít nhiều

Phong bì biếu xen mọi điều phải thông

 

Ngạnh bước tới công đường trình bẩm

Trê lăn mình tỏ tấm lòng thành

Án này dai dẳng sao đành

Xun xoe nịnh bợ tôn danh cao vời

 

Quan phụ mẫu đèn trời soi sáng

Cóc nhảy ra loạng choạng khổ đau

Nhớ con trọc lốc mái đầu

Da khô nứt nẻ bể dâu đoạn trường

 

Thấy chàng cóc thê lương ảo não

Bước chân đi lảo đảo toàn thân

Xem ra trê có mưu gian

Tranh con cướp vợ lường gàn bản quan.

 

*Nguyên tác thơ lục bát:“Trê Cóc“

6.9.2020 Lu Hà

 

 

 

Nòng Nọc Đứt Đuôi

Cảm xúc thơ khuyết danh bài 5

 

Ngã trê kia bạo tàn hiểm hóc

Khoe đàn con nòng nọc đen đầu

Cóc trê cãi vã hồi lâu

Lời qua tiếng lại biết đâu mà lường

 

Đến tận nơi tận tường khám nghiệm

Đầm nhà trê dấu diếm dễ sao

Một đàn nòng nọc lao xao

Giống trê ngạo nghễ bơi vào bơi ra

 

Quan biết cóc thật thà lương thiện

Cậu ông trời sai khiến gió mưa

Nghiến răng đâu phải tay vừa

Kiên trì kiện tụng sớm trưa chẳng sờn

 

Không đút lót bôi trơn lý dịch

Được lòng dân suy tính gần xa

Tiếng thơm khắp cả sơn hà

Văn chương uyên bác nếp nhà bảng son

 

Nhưng chứng cớ đàn con lúc nhúc

Giống cá trê như đúc tung tăng

Bơi qua bơi lại lăng xăng

Thật là rối rắm nhì nhằng dây dưa

 

Hùm mọc cánh say xưa khoác lác

Trê to mồm biện bác côn đồ

Ai ngờ xã thử thành hồ

Dập dìu miệng lưỡi mưu mô hại người

 

Giương cung ná chọn nơi hươu chết

Xác ve sầu thảm thiết tả tơi

Mỏ chim nanh chuột tranh hơi

Đập bàn quan lớn lắm lời im ngay

 

Kim khấu bẩm án này đã rõ

Hùng Văn Trê quả có bị oan

Chứng minh Trần Cóc tố gian

Cha nào con ấy lường gàn dễ sao?

 

Đen trùi trũi đầm ao bơi lội

Giống cóc kia sớm tối trên bờ

Gầm giường bụi rậm thẫn thờ

Khắp vườn nhảy nhót bơ vơ thần hồn

 

Vợ chồng cóc bồn chồn ngây dại

Dắt díu đi tê tái cõi lòng

Hồ sơ gấp lại là xong

Bản nha tức giận còn mong mỏi gì?

 

Đầm ao trê tỉ tê hoan hỉ

Chuốc chén say thủ thỉ thâu canh

Vợ chồng thủ đoạn lưu manh

Dối trên lừa dưới tranh giành đàn con

 

Cửa nhà ta vàng son chói lọi

Khói nhang thờ vời vợi tổ tông

Cá trê khôn lớn cậy trông

Công hầu vương bá sân rồng kém ai?

 

Cóc ngao ngán thở dài não nuột

Biết làm sao thấu suốt lòng người

Đất trời đổ lệ mưa rơi

Nghiến răng kèn kẹt cảnh đời oan khiên.

 

*Nguyên tác thơ lục bát:“Trê Cóc“

7.9.2020 Lu Hà

 

 

Nòng Nọc Đứt Đuôi

Cảm xúc thơ khuyết danh bài 6

 

Xin thiên đình nổi lên tiếng sấm

Vầng trăng soi thấu tấm lòng thành

Vợ chồng nức nở thâu canh

Bàn tìm thày giỏi ngọn ngành trước sau

 

Các trạng sư tuôn châu nhả ngọc

Khắp nước Nam bể học vô cùng

Thùy dương biển cả chập chùng

Núi đồi hoang dã lạnh lùng rừng sâu

 

Thiếp chẳng ngại dãi dầu mưa nắng

Ngậm bồ hòn cay đắng ra đi

Cóc nghe lời vợ thầm thì

Qua miền chẫu chuộc rầm rì ễnh ương

 

Nơi xóm chợ phố phường xa lạ

Cóc lân la vật vã khóc than

Mọi người khuyên nhủ ân cần

Vợ chồng cóc phải đích thân tới cầu

 

Nghề trạng sư bạc đầu nhái bén

Tiếng đồn vang thắng kiện rất nhiều

Tiền thuê chẳng tốn bao nhiêu

Hãy mau đến đó mọi điều kể ra

 

Cụ nhái bén khề khà chậm rãi

Giống trê kia ngu dại tham lam

Đàn con nòng nọc bắt giam

Hồ ao quây kín tối tăm mịt mù

 

Chẳng tốn công thâm thù bới móc

Tự đứt đuôi nòng nọc sẽ về

Mặc trê chăm bẵm nhiêu khê

Lớn lên rồi sẽ liệu bề kêu oan

 

Tới cửa quan bầy đàn cóc nhảy

Giỏ nhà ai nhà ấy đúng quai

Con công lông cánh chẳng sai

Trắng đen rõ cả nào ai có ngờ

 

Lẽ tự nhiên thời cơ đã đến

Đúng như lời nhái bén nói rồi

Vợ chồng ngắm nghía bồi hồi

Một đàn cóc nhảy loi choi lên bờ

 

Trước công đường sững sờ quan phủ

Đàn cóc con đông đủ bên cha

Nhảy lên nhảy xuống thiết tha

Thắm tình mẫu tự mặn mà thế gian

 

Trê lăn lóc bần thần ngơ ngác

Nha dịch cười bài bác khinh khi

Đòn roi đập xuống tức thì

Bẹp đầu cái giống ngu si sục bùn

 

Cóc cả cười bọt đùn khóe mép

Miệng rộng ra lép nhép đàn con

Từ đây sông núi nước non

Giang san nhà cóc vàng son lâu bền

 

Vợ chồng trê phải đền bù hết

Thông chiên càng trì triết bạc tiền

Đề tôm cũng muốn ăn chen

Phố phường kiệu rước trống kèn tò te

 

Vợ chồng cóc đề huề rạng rỡ

Họ hàng mừng hớn hở thảnh thơi

Quan viên lớn bé tới chơi

Cóc ngồi tiếp chuyện, bén thời ngâm thơ.

 

Xin hết truyện ngụ ngôn

*Nguyên tác thơ lục bát:“Trê Cóc“

7.9.2020 Lu Hà

 

 

 

 

 

 

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét