Thứ Tư, 4 tháng 9, 2019

Tôi Cần Phải Lấy Vợ (9)


Truyện kể của Lu Hà phần 9

Đoàn xe hai bánh sầm sập băng qua cầu Long Biên hùng hổ lao về huyện  Lập Thạch thuộc tỉnh Vĩnh Phú với những mục đích khác nhau. Tôi, Tuyết Mai và chú Thỉnh là đi hỏi vợ, còn ông Long với cậu đệ tử là đi xem cái bình gốm màu đỏ có vẽ rồng. Gần trưa thì cả ba chiếc xe máy tới sân nhà mẹ Tuyết Mai, làm cho các cậu dì rất ngạc nhiên?
Tuyết Mai vội vàng giải thích ngay là hôm nay là ngày đẹp trời, cô ta đưa tôi và chú Thỉnh mang đồ xính lễ tới để xin hỏi cưới cô ta về làm vợ? Lúc đó ông Long mới ngã ngửa người ra, ông vội vàng bảo Tuyết Mai đưa đi xem bình gốm quý. Tuyết Mai đưa đến nhà một ông hàng xóm vốn dĩ ngày xưa là thày giáo dạy lớp 1 của cô ta.  Ông Long sa sầm nét mặt thì ra cái bình đó màu xanh trạm rồng hổ vờn nhau chứ không phải màu đỏ là thứ ông đang khao khát săn lùng.


Cả nhà mẹ và các cậu vội vã hòa giải hai bên, xoá bớt cơn thịnh nộ của thày tớ ông Long, thì ra mình bị hai đứa trẻ ranh này nó lợi dụng chỉ để làm phu xe cho chúng nó chứ đồ cổ quái gì?
-Thôi đằng nào các ông đã đến đây thì xin mời các ông ở lại tham dự lễ ăn hỏi cho hai cháu.
Ông Long cũng nguôi giận và vui vẻ ở lại dự lễ. Tôi thấy Tuyết Mai này đúng là một người con gái mang dòng máu độc tài, bố cô ta từng là tướng lãnh cao cấp trong quân đội thét ra lửa, còn Tuyết Mai cũng thét ra lửa trong gia đình. Mọi người kể cả mẹ đẻ, các cậu dì chú bác và cả tôi nữa cũng phải nghe theo mọi sự sắp đặt của cô ta răm rắp.

Cũng phải nói sơ qua đôi nét về sự ra đời của cô ta. Chính tôi đến bây giờ vẫn không hiểu bố cô ta là ai? Là con một ông tướng cộng sản nhưng ông tướng nào? Trong bảng danh sách tướng lãnh đều công khai trên báo chí? Bà nội Tuyết Mai không thừa nhận cô là cháu gái bà mà lại nghi ngờ là con riêng của ông Bùi Quang Tạo bí thư thành phố Hải Phòng. Hai gia đình luôn có các cuộc chiến tranh cãi vã. Mẹ Tuyết Mai cấm Tuyết Mai không được đến thăm nhà bà nội, nhưng Tuyết Mai cứ đến nên bà mẹ điên tiết lên vác dao chém Tuyết Mai bị thương nhẹ ở bả vai. Sau gia đình bên nội thấy Tuyết Mai càng lớn càng xinh và học giỏi vô cùng nên bà nội mới thừa nhận là cháu bà. Tuyết Mai đúng là một hạt giống đỏ của cách mạng. Do bố mẹ đều đi công tác cả nên cô ta được nuôi dạy trong nhà trẻ quân đôị, các bà bảo mẫu nhận nhiệm vụ săn sóc từng ly từng tý để hy vọng làm giống gà nòi cho cách mạng. Theo kế hoạch 10 năm trồng cây trăm năm trồng người của đảng và của ông bác Hồ gì đó. Ai ngờ hạt giống đó lớn lên nó bị phai màu không còn đỏ nữa mà hóa thành màu vàng, hay màu xanh lờ lợ và cũng chả ai biết chính xác là màu gì?

Tôi được giao nhiệm vụ phóng xe đến nhà bà nội để đón bà về dự lễ gia tiên. Nhất bái thiên địa, nhị bái tông đường, phu thê tam bái. Nhà cũng có sẵn con lợn đang lớn cũng làm thịt luôn cho mọi người ăn uống no say bí tỉ. Chiều tối thày trò ông Long xin phép ra về, tiện đường cũng đưa chú Thỉnh tôi trở về Hà Nội. Còn tôi xin phép mẹ hai cậu và dì đưa Tuyết Mai về Hà Nội để kip làm lễ cưới. Nhà gái giữ ý không có ai muốn về tham dự mặc dầu tôi và Tuyết Mai nài nỉ mời mấy lần. Ở Hà Nội có chú Phương là em trai ruột bố Tuyết Mai cũng diện cán bộ cấp cao thay mặt gia đình hai bên nội ngoại sẽ tới dự đám cưới của cháu gái.

Ngày cưới của tôi thằng em kế tôi đứng ra tổ chức kê mấy hàng ghế căng phông treo đèn kết hoa, một giàn A Kai nổi nhạc om xòm… Tôi quên không mua hoa tặng em, may quá có hai đứa em sinh viên trường học khoa anh ngữ mến tài Tuyết Mai nói được thông thạo 5 thứ tiếng đã mua tặng hai lẵng hoa, không có nhẫn cưới chỉ có tờ đăng ký kết hôn do quận Đống Đa cấp mấy hôm trước là có giá trị nhất. Bạn của Tuyết Mai có Lan giảng viên đại học và Dũng là một anh chàng kỹ sư nhà máy dệt. Bạn tôi chỉ có thằng Hà họa sĩ, khách khứa kẻ ra người vào láo nháo một vài tiếng là xong. Chú Phương nhìn đám cưới như vậy cũng ngao ngán rơm rớm nước mắt thương cho người anh trai từng là một hổ tướng lừng danh mà đám cưới con gái ông lại tẻ nhạt quá mức. Theo đường lối tiết kiệm của đảng thì tôi là một tấm gương sáng cần phải đươc noi theo. Tôi là anh hùng Lôi Phong của Việt Nam. Nhưng tôi khác Lôi Phong về bản chất, Lôi Phong đã cống hết số lương binh nhất ít ỏi của mình cho người nghèo để mua lấy tiếng khen của ông Mao Xáng Xế, còn tôi thì chẳng thằng nào ăn được của tôi cái gì nếu không có đi có lại, người ta mời mình và mình mời người ta thật sòng phẳng. Nói như vậy tôi không phải là kẻ tàn nhẫn kiết sỉ. Nhớ một lần tôi từ Đức trở về Việt Nam thăm bố đang bị bại liệt, có tranh thủ đi Quan Thánh chơi. Tôi thấy một người ăn mày đáng tuổi cha mình đang lê lết trên vũng đất bùn, ngửa tay xin kẻ qua người lại thê thảm vô cùng. Tôi không có sẵn tiền trong túi, nên bỏ qua. Đi một đoạn khá xa mà lòng tôi áy náy không yên, tôi không thể nào chịu đựng nổi lương tâm mình đang cào xé. Lương tâm là gì mà có uy lực ghê gớm như vây? Theo tôi có thể là từ một anh chàng nào đó sống cách tôi từ một hành tinh xa lạ, anh ta có cùng nhịp đập của trái tim, có cùng tần số cộng hưởng năng lượng từ trường vũ trụ tâm linh thần bí, anh ta sáng suốt hơn tôi thầm nhắc nhở trách cứ tôi? Tôi hỏi thằng em có sẵn tiền lẻ trong túi đưa ngay cho anh. Tôi chạy bộ trở lại gần 2 cây số rơm rớm nước mắt trao cho ông lão ăn mày số tiền lẻ rồi mới thư thả quay trở lại.

Với tôi như vậy là đủ, vì tôi là một con người thực dụng, sống không thích khoa chương tiền của mình mang được từ Đức về kể cả chiếc xe máy là thứ đáng giá nhất cũng bán đi để chúng tôi hưởng những tuần trăng mật thật đẹp. Bạn bè nhiều đứa nó bảo ông bà này không phải tuần trăng mật mà cả tháng trăng mật cả năm trăng mật, có thứ gì bán sạch để tiêu xài. Vì nghĩ như vậy nên tôi không cưới Út Mười làm vợ vì nhà gái thách cưới cao quá, họ muốn đẹp mặt vẻ vang mà dùng cái lễ giáo cổ hủ háo danh háo tiếng mà muốn bóc lột hút máu tôi? Đừng hòng, tôi không phải là thằng ngu háo sắc mà dễ ai bóc lột được mình. Khối đứa đám cưới hoành tráng, tốn kém hàng tỉ đồng rồi khi về làm dâu sống như con chó ghẻ, nếu như còn tịt ngòi không sinh cho nhà người ta một đứa con nối giõi thì dăm bữa nửa tháng họ lại tống khứ ra khỏi cửa. Khối người phải vay mượn theo giá cắt cổ để tổ chức đám cưới, sau đám cưới phải lao động ho lao hộc máu ra mà vợ chồng sinh ra thù oán căm hận nhau. Với tôi không ăn được của thiên hạ thì thôi, còn đố ai ăn được của tôi. Một đám cưới chỉ mời anh em họ mạc trong nhà đến đánh chén một bữa say bí tỉ là xong. Số tiền bán xe máy và vàng tôi mua giường tủ vô tuyến truyền hình cho Tuyết Mai xem và tôi cố gắng hết đêm lại ngày mong sao cho Tuyết Mai chóng thụ thai, hay đã thụ thai trước ngày cưới để chuẩn bị tôi có phải xa nhà thì bố mẹ tôi có đứa cháu nội, sớm tối có ông có cháu, có bà có cháu là tôi đã hoàn thành sứ mệnh thiêng liêng của tổ tiên nhà tôi và nhà Tuyết Mai. Tôi biết trước sau tôi sẽ phải xa em, nên tôi hàng ngày chiều chuộng yêu thương em hưởng cho tận cùng cái hương vị tào khang ân nghĩa vợ chồng đẹp nhất trên thế gian này.

Cái chính là nhận thức chính trị tư duy của tôi là không chấp nhận chế độ xã hội mà tôi đang sống. Vì vậy tôi muốn đánh một canh bạc với cuộc đời, tôi phải thương cái thân tôi do tinh cha huyết mẹ tạo thành. Đất nước này không chấp nhận nhân tài và nhân phẩm làm người tử tế mà họ chỉ chăm bẵm nâng đỡ những ai chịu kiếp nô tài trung thành ngoan ngoãn nghe theo lời họ. Với tôi con người là do tạo hóa sinh ra, nó là một cuộc hiện sinh là hành trình phóng thể những tia sáng của hào quang trí tuệ có ý nghĩa cho nhân loại  chứ không phải là một sự tồn tại theo băn năng sinh dục vật chật của loài vật.

Háo danh hiếu thắng mơ mộng hão huyền là căn bệnh nguy hiểm trầm kha của loài người. Nhớ hồi trẻ mấy thằng bạn tôi an ủi với cha mẹ:
- Thôi bố mẹ để con ra đi giải phóng miền Nam, con sẽ cố gắng mang về cho bố mẹ cái áo bốn túi và những tấm huân chương cho vẻ vang hãnh diện với làng xóm họ mạc.

Họ bị vùi dập bị khóa chân xiềng xích vào xe tăng chỉ được phép xông lên chứ quyết không lùi cũng chỉ vì căn bệnh háo danh hãnh tiến ngu dại mà thôi. Cái háo hanh hãnh tiến đó lại được an ủi ma mị bởi lý tưởng của anh chàng Paven khố rách áo ôm: Cái quý giá nhất của con người ta là đời sống. Đời người ta chỉ sống có một lần. Phải sống sao cho khỏi xót xa ân hận vì những năm tháng đã sống hoài sống phí, cho khỏi hổ thẹn về những dĩ vàng ti tiện và hèn đớn của mình. Để khi nhắm mắt xuôi tay, ta có thể nói rằng: Tất cả đời ta, tất cả sức ta, ta đã  hiến dâng cho sự nghiệp cao đẹp nhất trên đời, sự nghiệp đấu tranh giải phóng loài người.

Đúng là nhà văn nói láo nhà báo nói phét, ai cần lũ dân ngu cu đen này đấu tranh giải phóng loài người? Đồ xảo ngôn ngụy biện trí trá, hãy biết thân biết phận mà ngồi im đừng có manh động gì cả người ta còn thương còn có miếng ăn bố thí mà nhét vào miệng hay chỉ bị lùa đi bới rác hay bị dồn cả lũ vào trại tập trung, dồn vào các nông trang tập thể mà sống như súc vật. Hay chính lũ chúng nó đầu óc ngu muội tối tăm kể cả những tên giáo sư triết học đầu củ chuối óc bã đậu cũng rời bỏ nước Pháp để về đi theo cách mạng giải phóng dân tộc hay là theo lũ ma quỷ chó sói táo lê bánh bao sẵn sàng tắm máu tiêu diệt nòi giống sát hại dân mình? Cái lý tưởng ba xu của những anh chàng Paven đó thật là nực cười.

11.8.2019 Lu Hà









Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét