(Truyện Ngắn của Lu Hà)
Tôi được sinh ra ở thế gian này, nhưng cuộc đời tôi đầy
cay đắng xót xa, tôi luôn gặp phải những tai ương bất hạnh do lũ người hèn mọn
đểu cáng, tiểu nhân, bất tài vì lý do này lý do nọ mà muốn cản trở bước chân
tôi đi, dập tắt ngọn lửa lòng khao khát tri thức, trí tuệ, khát vọng về một
tương lai xán lạn, để tôi phải dời bỏ quê hương Việt Nam yêu dấu, sang cộng hòa
dân chủ Đức học nghề rồi làm lao nô, rồi lại hành hương di cư sang Tây Đức để
an cư lạc nghiệp. Từ nhỏ tôi mang nhiều hoài vọng, mơ mộng mình sẽ là nhà toán
học, vật lý hay hóa học. Mình sẽ thăng tiến bay cao trên con đường cử nghiệp. Nhưng
than ôi ! Thượng đế không thương xót tôi, ngài đày đọa tôi phải làm thơ và viết
văn.
Thôi được con sẽ tuân theo ý ngài, con sẽ dùng ngòi bút của
mình để rạch tim trả huyết cho đời. Con sẽ dùng văn chương chữ nghĩa để trang
trải tấm lòng của con, lương tâm và tâm hồn của con với Thượng
Đế và với tha nhân.