Xin Hoàng Hậu Ái Tình
Hạ Chiếu
cảm tác thơ Thương
Hoài Thương: Người Tôi Yêu
Tiêu chuẩn kén chồng
thần nghĩ cao
Mong xin hoàng hậu bớt
đi cho
Bàn dân thiên hạ đang
bàn tán
Nhân tuyển đâu còn
trong quốc gia?...
Già lão năm mươi tuổi
tái xuân
Trường tình dan díu đã
hư thân
Đảo nhanh mắt cáo mê hồn
trận
Ái dục như mèo dấu cục
phân...
Thoắt cái đời chàng
hoá cổ nhân
Tài năng kém cỏi cũng
thơ văn
Nụ cười nham hiểm yên
thiên hạ
Nắm cả muôn loài khét
thế gian
Thưa rằng: tiêu chuẩn
bớt đi thôi
Cuả độc thời nay khó
kiếm thay
Nguyên thủ phong lưu
ba bảy thiếp
Còn chàng chưa vợ chết
lâu rồi...
Dập đầu chương tấu thần
kêu van
Ai oán dân đen hận thấu trần
Chỉ tiêu đạo đức thời
ông cụ
Trằn trọc năm canh lệ
ưá tràn
Cụ đã đi rồi bao xót
xa
Râu xanh khổ hạnh chiụ
giơ đầu
Đàng hoàng chẳng muốn
đòi ăn vụng
Hoàng hậu kén chồng có
mấy ai?
Chú thích: Vô tình đọc
trên mạng tác giả Thương Hoài Thương có đăng bức ảnh một cô gái đẹp như Hoàng Hậu
17.5.2009 Lu Hà
Khi Chúng Ghét Anh
tặng các văn thi sĩ
trong ngục tù Cộng sản
Đời thi sĩ sinh ra là
khắc nghiệt
Trái tim hồng anh chỉ
biết yêu thương
Hồn bao la như biển rộng
trùng dương
Tình nhân loại như mưa
nguồn nắng hạ
Lũ chúng nó những linh
hồn quái gở
Bóng dật dờ tà giáo quỷ
ngoại lai
Cũng phun thơ nhả độc
để hại người
Gieo chết chóc tối tăm
đầy oán hận
Là thi sĩ anh không vì
đảng phái
Thơ xót thương bao số
phận con người
Rạch máu tim huyết lệ
trả cho đời
Đảng đày đoạ xuống tận
cùng đau khổ
Lũ chúng nó làm thơ
theo chỉ thị
Chói tai hoài những khẩu
hiệu vô duyên
Trống mõ phèng la thúc dục hành quân
Nưả thế kỷ hiến thân đời
vô nghiã
Chúng buộc tội nhân
văn là phản động
Khi tình người thi sĩ
với quê hương
Yêu đồng bào là cản bước
tiền phong
Bài thơ máu khóc ra
thành nước mắt
Chúng hằn học vì anh
là thi sĩ
Chỉ biết yêu thương chẳng
biết hận thù
Không bẻ cong ngòi bút
lưỡi uốn đưa
Cho quỷ đỏ khom lưng
làm nô lệ
Chính chúng nó bán
buôn nền độc lập
Giải phóng miền Nam độc
kế Bắc triều
Gán Hoàng sa thêm cả đảoTrường
sa
Vay súng đạn máu quân
Tàu thấm đỏ
Lũ chúng nó theo nhau
nhiều thập kỷ
Triệt hạ nhân tài áp bức
hiền nhân
Biến quê hương thành
chiến điạ hoang tàn
Dìm thi sĩ tắm mình
trong biển máu…
10.6.2009 Lu Hà
Nhớ Bức Tranh Cổ
Tôi được sinh ra ở cõi
đời
Chả may lưu lạc chốn
xa xôi
Năm canh vò võ niềm
thương nhớ
Hình bóng quê hương với
bóng người…
Tuổi trẻ xa xưa phút
hiện về
Hàng cây dâm bụt mái
nhà quê
Sông Thao nước đục người
đen cháy
Một nắng hai sương
dáng nhạt nhoè
Đồi cọ nương chè nắng
vàng hoe
Daỉ tóc tre soi tiếng
chích choè
Những dạng ổi xanh
treo trĩu quả
Bờ ao giếng nước cánh
đồng quê
Mẹ tôi hay vắng chợ đường
xa
Biền biệt cha tôi chẳng
có nhà
Thơ thẩn một mình tôi
ngắm ảnh
Những hình tranh cổ cuả
người ta
Tôi nhớ không nguôi yến
vườn đào
Anh em Lưu Bị giưã vườn
hoa
Triệu Vân qùy gối dâng
A Đẩu
Bà cười đôi mắt
cháu tròn xoe…
Lớn lên đọc truyện Tây
Du Ký
Thày giáo chú tôi cụt
một chân
Mò cua bắt ốc niềm vui
thú
Ne cộ trèo cau dưới nắng
tràn
Rồi một ngày nào trở lại
nhà
Những hình tranh cổ hẳn
còn treo
Mỉm cười tôi nhớ thời
thơ ấu
Một thoáng hồn mơ kỷ
niệm xưa.
2008 Lu Hà
Thơ Của Anh
tặng Trần Trung Đạo
Thơ của anh là cốc nước
tràn
Lá muà thu khắc dấu
điêu tàn
Hoa hồng trắng bốn muà
gai góc
Tuổi ấu thơ đau khổ bần
hàn
Thơ của anh là vạn cuộc
đời
Cầu bơ cầu bất ở muôn
nơi
Bầy chim non thiếu nơi
nương tựa
Cháy nắng Sài gòn tìm
bóng cây
Thơ của anh cho bé
không trường
Đói ăn thất học thiếu
tình thương
Cho bà mẹ nợ con dòng
sữa
Đi bán máu và gục giữa
đường
Thơ của anh cho những
thiệt thòi
Một thời trai trẻ sớm
qua trôi
Ngày xưa kiêu dũng hai
phòng tuyến
Giờ đã thân tàn biết mấy
ai
Sao kể hết hết những lỡ
làng
Giọt thơ thấm đẫm ướt
từng trang
Mà bao năm tháng anh từng
trải
Ở một miền quê lá uá vàng.
Lu Hà
Nhớ Xuân Quê
Đì đọp bên ngoài tiếng
pháo chen
Giao thưà đã đến đám
mây đen
Mênh mông bay hẳn vào
hư lãng
Về tới miền quê với mẹ
hiền
Nhớ lại ngày nào đón
pháo xuân
Ở miền quê ấy nắng
tươi tràn
Mong manh áo vải dăm
buổi chợ
Hối hả qua sông tết đến
gần
Quê tôi nghèo lắm ở
Trung Du
Rừng cọ đồi chè tiếng
mẹ ru
Tôi lớn lên như hoa kết
trái
Mong đời thơ mộng gió
vân du
Cô bé nhà bên thoáng
thẹn thò
Sang khoe áo đỏ má đào
thơ
Tôi thì súng xính màu
quần mới
Áo trắng mà sao thấy cứ
sao….
Pháp đã đi rồi ruộng
được chia
Làng quê ngày đó thật
hiền hoà
Nhà ai cũng có cơm no
đủ
Hội mở đình làng rộn
tiếng ca
Cả làng tập nập sắc cờ
treo
Phố chợ người đông tiếng
hát chèo
Cột mỡ đu quay xe đốt
pháo
Tổ tôm bát sách tiếng
hò reo
Có một vài năm đẹp tuổi
thơ
Quê tôi bỗng héo lụi
tàn mơ
Tết về con lợn chia
năm bảy
Xã hội thiên đường giấc
mộng to
Đảng đã dạy rồi phải
thắt lưng
Bài ca năm tấn cánh đồng
hoang
Sống bằng chủ nghĩa mơ
thành mộng
Tập thể con đường dao
chém ngang
Hơn bốn mươi năm qua
thật nhanh
Quê hương tiến bước
ngút trời xanh
Mây đen còn đó làng
quê đói
Nhớ laị ngày xưa mộng
chẳng lành
Xuân tây lịch 2008 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét