Thứ Tư, 11 tháng 10, 2017

Thơ Tình Chùm 704



Nỗi Lòng Con Gái
chia sẻ tâm sự với Mùi Hương

Yêu không đạt muôn vàn đau khổ
Đời không yêu như đóa hoa tàn
Chuỗi ngày rầu rĩ khóc than
Đầm đìa gối chiếc ứa tràn giọt châu


Hương phảng phất giàn bầu qủa bói
Cái oanh sầu nhoi nhói tim đau
Bướm hồng nhợt nhạt phai màu
Vuờn xuân héo úa trầu cau liễu hờn...

Cô thiếu nữ chập chờn mây gió
Nửa hồn trinh nức nở xót xa
Quảng Hàn thầm gọi Hằng Nga
Chị ơi! Có thấu quan hà buồn thiu...

Tuổi con gái đìu hiu cô quạnh
Duyên sắt cầm biết trách chi ai
Trau tria sang sửa nét ngài
Tô môi thoa phấn u hoài ngày mai...

Người thi sĩ trang đài tao nhã
Gửi bài thơ dạ nấu ruột bào
Thương thay tuyết hạnh má đào
Kiếp nào thuê thỏa dạt dào phụng loan...?

11.12.2015 Lu Hà



Nửa Mảnh Hồn Mây
thơ đối cảm với Hiền Châu

Chau khóe hạnh đầu đông chiều tối
Nửa hồn mây đắm đuối thiết tha
Bao giờ én trở lại nhà
Cho hoa tươi thắm mặn mà hoàng hôn...?

Từ dạo đó bồn chồn mưa nắng
Hàng phi lao đằng đẵng heo may...
Còn đâu ong bướm hương say
Yến oanh thỏ thẻ canh chày ái ân...

Sầu cố quận gốc phần lạnh lẽo
Phận bèo dâu bạc bẽo trần gian
Mưa ngâu thổn thức trăng ngàn
Bụi hồng vó ngựa dấu chân phong trần...

Buồn chinh phụ thuyền quyên tủi hận
Đường Sài Gòn lận đận ngược xuôi
Chợ đời tất bật buông trôi
Châu sa thấm áo bồi hồi nhớ ai...?

Nghe gió hú u hoài ảo não
Chuông giáo đường họ đạo cầu kinh
Chập chờn ngọn nến lung linh
Dương cầm thánh thót hành tinh nhạt nhòa...!

*Cảm ơn thi sĩ đã rung cảm cùng HC một chút sầu duyên đầu đông
10.12.2015 Lu Hà




Bướm Hồng Vo Ve
cảm xúc từ tấm hình Nữ Hoàng Mê Cung

Sương rơi  làn gió lao xao?
Da mềm đá cứng ruột cào dạ đau
Thương nàng nắng gió dãi dàu
Nõn nường nhấp nhổm trắng phau dập dờn

Tây Thi năm tháng tủi hờn
Chăn tằm giặt vải đòi cơn mặn nồng
Mấy khi thuê thỏa mây rồng
Trữ La cuồn cuộn bướm hồng vo ve

Lần theo mấy ngọn tiểu khê
Rước chàng cát sĩ đê mê ái tình
Mê cung ánh mắt lung linh
Nhạc vàng thổn thức rung rinh trái đào

Yến oanh thỏ thẻ thì thào
Ai hay Hoàng Hậu dạt dào Lang Quân
Bần thần xuống ngựa văn nhân
Tờ hoa một vẫy họa vần nối thơ

Xem qua chẳng dám hững hờ
Từ trong ý tứ đợi chờ bấy lâu
Cung đàn dìu dặt canh thâu
Động hoa tiên nữ đĩa dầu hư hao

Men say chén rượu ngọt ngào
Bình minh lấp ló ứa trào giọt châu
Trải qua bao cuộc bể dâu
Thiên thu tình mộng mái đầu tương tư!

9.12.2015 Lu Hà



Đời Nặng Gánh Tình
thơ đồi cảm với Hiền Châu: Một Gánh Nợ Duyên

Ân nghĩa nặng làm sao trả hết?
Con thuyền tình thảm thiết ra khơi
Nửa hồn ân ái chơi vơi
Trái tim chết đuối lạc nơi cuối trời...

Gió gào thét tả tơi mưa nắng
Biển mịt mù cay đắng xót xa
Mênh mênh heo hút quan hà
Cánh buồm tan tác Hằng Nga tủi hờn...

Chàng Hậu Nghệ đòi cơn ong bướm
Bắn quạ vàng rơm rớm lệ rơi!
Bạc tình thiếu phụ xinh tươi
Ngàn thu còn nhớ cảnh đời trái ngang...

Cõi trần thế mơ màng hồ thỉ
Ý trung nhân tri bỉ u hoài
Dìu nhau lên vọng nguyệt đài
Cung đàn tơ đứt canh dài lệ chan...

Tiếng kêu khóc trần gian ảo não
Trúc mai buồn lảo đảo kìa ai ?
Người về hỏi liễu chương đài
Cành xuân lá thắm gót hài dặm băng...

Thuyền xa bến dở dang khúc nhạc
Bướm hoa sầu xơ xác vườn xuân
Bâng khuâng mấy độ trăng tuần
Nam Kha giấc mộng Vu Phần lẻ loi...!

10.12.2015 Lu Hà




Xa Gần Ngẩn Ngơ
thơ đối khẩu với  giáo sư Mai Văn Hoan: Tượng Đá

Xót xa tượng đá lỗi thời
Gây bao oan trái cảnh đời lầm than
Mà sao thiếu nữ chứa chan
Ngây thơ khờ dại nồng nàn thiết tha…

Bụi trần phủ lấp sơn hà
Thầm thì nói nhỏ mặn mà chàng ôi…!
Bất ngờ đá vỡ làm đôi
Không tin mình nữa bồi hồi chơi vơi!

Tượng kia bỗng hóa thành người
Cảm ơn em đã trao lời ái ân
Xưa kia đàn hạc thi nhân
Đa tình sầu muộn tần ngần ngó theo…

Người yêu tôi mát mái chèo
Theo người khách lạ một lèo sang sông
Hồn trinh chết gục giữa đường
Trái tim hóa đá ngắm trông sao trời…

Quản chi trần trụi nắng phơi
Bão giông tầm tã sương rơi lạnh lùng
Chân run lộ vẻ hãi hùng
Tượng kia qùy xuống não nùng lạy van…

Thói đời đen trắng dối gian
Lương tâm ai nỡ lường gàn em ơi!
Làm sao sống lại giữa đời
Hồn ma tức tưởi lệ rơi đôi hàng

Rủ nhau lên cõi thiên đàng
Cầu xin Thượng Đế bẽ bàng thế nhân
Ai mang đá chết hai lần
Dạ đau ruột thắt xa gần ngẩn ngơ…!

Sông sâu nước chảy hững hờ
Phù dung bèo bọt đôi bờ đục trong
Nào ai đo được cõi lòng
Đá kia hối hận long đong kiếp người!

10.12.2015 Lu Hà


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét