Thứ Tư, 13 tháng 9, 2017

Bàn Về Cách Đọc Sách Với Triết Gia Paul Nguyễn Hoàng Đức



Trích lời bác Paul: “Triết học là nguồn gốc cho nhận thức, nó vẫn thường xuyên được nhắc đến là: khoa học của khoa học, nghệ thuật của nghệ thuật!

Vậy thì sinh viên triết học không thể không biết đọc sách. Thứ nhất là đọc sách gì? Như có danh ngôn: “Anh hãy nói anh đọc sách gì, tôi sẽ nói anh là ai?!” Cuốn sách luôn luôn “tố cáo” người đọc nó. Nhà buôn thì đọc sách kinh doanh, nhà chính trị đọc sách chiến thuật và chiến lược, còn đám nghê nga mới lớn thì đọc ngôn tình để gãi ngứa…


Còn cũng một cuốn sách, người ta đọc thế nào? Có người đọc xong chỉ lấy thông tin chém gió. Người thì nắm được nguyên lý sau đó chế tạo. Đọc thông tin chỉ là chiếc ngăn kéo đựng chữ. Còn đọc sáng chế là một hệ thống máy đã tiêu hóa và lập trình sáng chế. Ta gom lại cho các trò mấy kiểu đọc sách cơ bản sau:

1- Nhiễm thư: đây là lối đọc như miếng bọt biển, hút cạn chữ nghĩa của cuốn sách, sau đó nhai lại như trâu nhai cỏ. Đó là cỏ thông tin. Đây là thứ đọc sờ được vào quần áo nhưng không thể thấy được vẻ đẹp của cơ thể, còn chiếm đoạt cả linh hồn bên trong, thì càng không bao giở. Đây cũng là cách đọc của nô tài chỉ có thể thụ động hà hít.

2- Công thư: là cách đọc luôn mang tinh thần phản biện, rõ ràng đây là cách đọc của một người muốn vươn lên ông chủ - hiệp sĩ luôn muốn lật đổ đối thủ cho dù người đó là thầy?!

3- Sáng thư (sáng tạo): Đây là người đọc đã có thể coi sách của người khác chỉ là cái cớ để nhen lên nguồn men sáng tạo của mình.

Người Do Thái có một câu rất hay về đọc sách: “Đọc sách mà không hiểu nghĩa thì chẳng khác gì thư tín viên đi cả ngàn dặm chỉ để chuyển lá thư cho người khác!”

-Lu Hà: Bác Paul viết hay lắm về cách đọc sách theo một sơ đồ tiến hoá của trí tuệ tư duy của con người về nhận thức, ý thức, tâm thức để mà tiến tới hướng thượng và hướng tha. Hướng thượng là biết tuân theo luật trời luật tự nhiên, huớng tha là yêu thương bảo vệ tha nhân. Nhiễm thư, công thư và sáng thư.

Theo tớ: Trong 3 cái sáng thư là quan trọng hơn cả. Nhiễm thư là lối đọc học gạo đọc mà không suy xét tà ma ngoại đạo thứ sách báng bổ thần linh đức tin hủy hoại tiêu diệt con người mà vẫn đọc cho bằng được gọi là cuồng tín. Đọc sách kiểu này là vô tác dụng. Công thư còn biết tranh luận phản biện lại nếu thấy sách có điều gì sai trái lầm lạc. Còn sáng thư là cách đọc sách tốt nhất nhằm nuôi dưỡng trình độ của mình cho thật hoàn hảo về nhận thức, ý thức, tâm thức đễ mà phát minh sáng tạo. Tránh trường hợp đọc cả một núi sách mà một cái đinh ốc cũng  không làm được. Ngồi chai đít ở các trường đại học Nga và Tàu, tham dự các khóa học nhồi sọ ngu lâu. Toàn sách nhồi sọ ngu lâu mà cứ lăn xả vào đọc cho bằng được.
Tớ còn đưa ra một khái niệm đọc sách nữa là phản thư. Xin nhấn mạnh là phản thư chứ không phải phản biện thư. Nghĩa là đọc sách không phải để học cái hay cái tốt của người ta mà đọc để bới lông tìm vết cắn xén xuyên tạc lăng nhục hiền nhân. Đây là lối đọc sách của bọn hạ nhân tiểu nhân cặn bã dưới đáy của xã hội. Đơn cử mới đây có một thằng cha ky chú kiết nào đó không rõ danh tánh, không nhận vật, không là gì cả chỉ là cái nickma vô danh ma qủy cũng nhảy vào bàn xới với các bậc tao nhân thức gỉa để ỉa đùn đái bậy trên chiếu thư còn đòi mọi người phải lịch sự nhã nhặn với y có phải là trò hề nhố nhăng không? Cái thằng Heathcliff gì đó.

Đọc để bới lông tìm vết nhưng không nhặt được sợi lông thừa nào thì la lối gào thét dãy giụa điên điên khùng khùng.
Vậy lối đọc sách này cần phải tẩy chay. Đọc không phải vì văn minh tiến bộ biết công tâm ca ngợi chân thiện mỹ , mà đọc để tâng bốc ca ngợi những cái dối trá bịp bượm, thối tha, khốn nạn đểu cáng vô liêm sỉ nhất lên làm thần thánh.

Ngày xưa đã có những bậc cao nhân đọc sách như bác Paul nói là chỉ cốt nắm cái ý chính của nội dung cuốn sách chứ không học vẹt học thuộc lòng mà chả hiểu gì mỗi khi tranh cãi với ai thì Mác nói thế này, Lê Nin nói thế kia. Ông Mao nói không bao giờ sai. Đọc sách theo kiểu ngu dân nhồi sọ lúc nào cũng kè kè trước tác Mao Trạch Đông. Đọc sách theo kiểu thông qua nghị quyết đầu đội chủ chuơng vai mang chính sách. Trình độ chuyên môn không cần biết chỉ cần biết lập trường quan điểm có kiên định không? Bắt phải học thuộc lòng những thứ vô nghĩa nhàm chán. Đi học chỉ cốt có bằng cấp làm cái cần câu cơm. Vênh vang học vị mà chỉ làm tôi tớ cho người ta sai vặt. Học giỏi như Ngô Bảo Châu thì để làm gì, Việt Nam có độc một anh chàng học lỏi khôn lỏi ở nước ngoài và làm chân giảng dạy  chỉ một thứ nghề kiếm tiền nhẹ nhàng mà chả có phát minh sáng kiến gì cho nhân loại. Thà rằng Việt Nam có đội ngũ kỹ sư tiến sĩ thực sự có trình độ cao cỡ quốc tế hơn là có một Ngô Bảo Châu học ngày không đủ tranh thủ học đêm đạt được vài cái giải khuyến khích. Trong cái giải khuyến khích toán gì đó có phải riêng Việt Nam đâu? Nghe nói Do Thái có hai người, Pháp , Đức và nhiều nước đều có cả. Tại sao người ta không cổ động biểu dương hoành tráng báo đài rầm rộ tâng tiền tặng nhà? Người ta không phong hàm giáo sư mà chỉ Việt Nam lấy tư cách gì mà phong hàm giáo sư toán cho ông Châu?  Việt Nam và Tàu thường có nhiều học sinh giỏi toán những học sinh này phần lớn tập trung ở Bắc Kinh, Thượng Hải, Hà Nội. Các em đạt giải toán cao nhưng khi học xong đại học thì vô dụng cả, chẳng có phát minh gì. Giống như bông hoa bị ép nở sớm thì cũng chóng lụi tàn. Học như kiểu ma mị say men, học trong trường, còn học thêm ngoài giờ nên các em bị cướp trắng tuổi thơ. Lắm thần đồng trẻ tuổi lúc trên 30 tuổi thành thần đất sét, thần sắt rỉ cả. Chả làm nên trò trống gì cái số này hơi nhiều, rồi khùng khùng điên điên mặc dù thời thơ ấu học cực giỏi mà chỉ độc có một chiêu học toán. Những môn tâm linh xã hội văn chương thơ phú thì ù ù cặc cặc.

Kiến thức thiên hạ mênh mông vô tận thì đốt hết đi cho là văn hóa đế quốc tư bản, tư sản đồi trụy. Đồi trụy chỗ nào thì không có bằng chứng.
Vậy chỉ còn sách vở mạo hóa Macxitleninit thôi thì bắt phải đọc. Lại còn bày ra trò công an văn hóa, cơ quan kiểm duyệt sách báo để cản trở con người tiến bộ, bắt phải dật lùi chậm tiến. Tao đã lạc hậu í ạch ngu dai thì mày đừng hòng khá hơn tao. Mày phải kém tao.

Khi Gia Cát Lượng sang làm thuyết khách ở Giang Đông thì Lỗ Túc có kéo đến thăm nhà Chu Du. Lỗ Túc ngạc nhiên hỏi đại đô đốc cái gì cũng biết cổ kim binh thư đều lầu thông cả, nhưng trong nhà chả thấy có cuốn sách nào cả, chỉ có độc một chiếc đàn? Chu Du bảo: Tôi có thói quen đọc sách xong chỉ cốt nắm lấy  ý chính xong thì đốt đi chả để lại làm gì? Gia Cát Lượng cũng cười ha ha. Công Cẩn giống tôi qúa. Khi còn ở lều tranh sách vở Luợng đọc xong đều đốt đi chỉ giữ có quyển lịch để biết ngày tháng năm và cái quạt lông để phe phảy cho mát thôi.

Bác Paul mới bàn đến 3 cách đọc sách: Nhiễm thư, công thư và sáng thư. Hôm qua tớ đã bàn khái niệm phản thư. Hôm nay thấy trong lòng vui vẻ nên đưa ra thêm 2 khái niệm mới nữa là dâm tình thư và tà động thư. Dâm thư là một danh từ, tớ cũng viết hai bài bình luận rồi bàn về dục tính. Trong sách dâm thư nổi tiếng của Tàu hình như có hai tác phẩm Kim Bình Mai và Nhục Bồ Đoàn. Các sách dâm thư nghe nói ở Mỹ bán rất chạy nhất là giới phụ nữ rất thích đọc. Thật ra tôi không cho dục tính là đạo đức mà coi đó là điều đáng mừng của trạng thái sức khoẻ. Chỉ những ai lạm dụng dục tính để vi phạm pháp luật như tội cưỡng dâm, hiếp dâm, giết người thì mới đáng bị lên án trừng trị. Tôi lại coi dục tính là nguồn gốc của mọi sự sáng tạo văn hóa tinh thần triết học nghệ thuật v. v...

Bây giờ tôi bàn tới tà động thư. Các sách vở có tính chất ma mị lừa đảo khuyến khích chiến tranh, đấu tranh giai cấp, tuyên truyền nhồi sọ hòng hủy diệt nhân cách lương tri nhân phẩm con người như chủ nghĩa Mác Lê chẳng hạn gọi là tà thư. Ngày xưa Hitler cũng viết một cuốn tự truyện tôi coi là tà thư. Cuộc Chiến Đấu Của Tôi ( Mein Kampf ).

Tà thư cốt lõi của Hitler đã định hình từ thời tuổi trẻ của ông ta ở thủ đô Viên nước Áo. Khi rời Wien để đi đến Đức vào năm 1913 ở tuổi 24, đầu óc Hitler đã sục sôi đầy chủ nghĩa quốc gia Đức, ác cảm với nền dân chủ, cùng người Do Thái, và lòng tin rằng Ơn Trên đã chọn giống dân Aryan, đặc biệt là người Đức, là chủng tộc ưu việt.
Vì thế, quyển sách trước nhất vạch ra nước Đức tương lai và cách thức mà Đức sẽ trở nên "chủ nhân của thế giới"

Hitler diễn giải dài dòng về vấn đề mà nguyên văn Đức ngữ gọi là Lebensraum, là chủ đề ám ảnh ông ta cho đến ngày cuối cùng. Theo Hitler, Hoàng tộc Đức ngày xưa Hohenzollern đã sai lầm khi tìm kiếm thuộc địa xa xôi ở Châu Phi. Nhưng đất ở Châu Âu đã bị chiếm hết rồi. Hitler nhận ra là đúng như thế, "nhưng thiên nhiên đã không dành sẵn đất này đặc biệt cho quốc gia hoặc chủng tộc nào, đất này là để cho dân tộc nào có đủ sức mạnh mà lấn chiếm." Nhưng nếu chủ nhân hiện tại phản đối thì sao? "Thế thì luật tự sinh tồn sẽ phát huy; nếu không có phương pháp ôn hòa thì phải dùng vũ lực."

Theo Hitler, "chỉ có thể chiếm đất ở miền Đông... Nếu cần đất ở châu Âu thì chỉ có thể chiếm lấy đất của Nga".
"Chỉ có một vùng đất rộng trên quả địa cầu này mới đảm bảo một quốc gia được trường tồn... Phong trào Quốc xã phải có can đảm để... đưa dân ta từ diện tích hạn hẹp hiện giờ đi đến vùng đất mới... Chúng ta phải kiên trì với mục tiêu này... để đảm bảo dân tộc Đức có đủ đất sống."

Sách vở Mác Lê Nin Mao Trạch Đông Hiler là những tà thư khủng kiếp của lịch sử nhân loại. Dùng để tà động, sách động, cổ súy vinh danh xác chết. Muốn cho tà thư bành trướng thì phải tuyên truyền cổ động bằng báo chí truyền thanh truyền hình. Nga và Tàu đã chịu chi hàng tỉ tỉ dollar để làm việc này và họ đã thành công làm ô nhiễm một nửa trái đất từ những thập niên giữa thế kỷ 20. Hoa Kỳ và các nước dân chủ Tây Âu thì lại coi nhẹ tà thư mà không chịu chi tiền cho công cuộc đấu tranh văn hóa tinh thần báo đài sách vở chống lại tà thư mà xuýt nữa cả thế giới bị hủy diệt.

Người Việt cộng sản phổ biến tà thư có kết qủa bằng thứ nhất rỉ tai thứ hai mã tấu, họ thành lập mặt trận tổ quốc, tôn giáo quốc doanh, các tổ chức đoàn thể như thanh niên, thiếu niên, nông hội, phụ nữ, cựu chiến binh, tổ khối xóm phường, dân phòng, dư luận viên v. v… để tuyên truyền nhồi sọ tà thư cho bằng được vào đầu 90 triệu người dân Việt Nam hòng làm tay sai mạt hạng cho hai đại đế quốc xã hội Nga và Tàu xâm lăng nhuộm đỏ toàn cầu.

Tóm lại có 6 cách đọc sách: Nhiễm thư, công thư, sáng thư, phản thư, dâm tình thư và tà động thư.

Như vậy tôi và bác Paul đã tạm thời đưa ra 6 cách đọc sách. Đáng trân trọng nhất là cách đọc sáng thư và ghê tởm rùng rợn nhất là đọc sách kiểu tà động thư. Tà động thư là lối đọc thụ động ngu xuẩn thiếu suy nghĩ nguy hiểm khốn nạn hơn nhiễm thư và phản thư nhiều lần. Ví dụ trong vụ án cải cách ruộng đất của lịch sử có người với bút danh là CB viết bài báo: “Địa chủ ác ghê”!

Bài “Địa chủ ác ghê” của CB đăng trên báo Nhân Dân ngày 21/7/1953 được cho là một ngày trước khi xử bắn bà Cát Hanh Long. Người đàn bà 47 tuổi xấu số đã bị đấu tố và bị kết án từ 2 tháng trước đó (ngày 22/5/1953). Điều này chứng tỏ bản án tử hình dành cho bà Cát Hanh Long đã có một thời gian dài gần 60 ngày nằm chờ quyết định thi hành án hay ân xá. Cái bóng quan Cố vấn Tàu Lã Quý Ba lởn vởn khiến người cộng sản sợ sợ và bà Cát Hanh Long phải chết?

Bà Nguyễn Thị Năm tức Cat Hanh Long là địa chủ yêu nước kháng Pháp có công nuôi dưỡng các lãnh tụ cộng sản, bà cống hiến không biết cơ man nào là vàng bạc châu báu ruộng đất cho cách mạng. Bà là người phụ nữ nhân hậu hiền từ có hai con trai là trung doàn trưởng bộ đội Việt Minh. Thế mà tay CB cha ky chú kiết nào đó dám viết một bài báo hoàn toàn bịa đặt vu khống bà. Các ông trung uơng cộng sản cũng làm ngơ. Đại đa số bần cố nông, du kích, cán bộ đội cải cách đã đọc sách theo lối tà động thư . Bản thân họ không nhựng bị tà động, tẩu hỏa nhập ma khi đọc bài báo này còn tuyên truyền phổ biến vận động nhiều nguời cùng đọc, ai không biết chữ thì đọc cho nghe.

Trong tác phẩm Đèn Cù của ông Trần Đĩnh đã miêu ta cảnh họ xử bắn bà Năm như sau:
"Khi du kích đến đưa bà ta đi, bà ta đã cảm thấy có gì nên cứ lạy van: 'Các anh làm gì thì bảo em trước để em còn tụng kinh'. Du kích quát: 'Đưa đi chỗ giam khác thôi, im!' Bà ta vừa quay người thì mấy loạt tiểu liên nổ ngay sát lưng. Mình được đội phân công ra Chùa Hang mua áo quan, chỉ thị chỉ mua áo tồi nhất. Và không được lộ là mua chôn địa chủ. Sợ như thế sẽ đề cao uy thế uy lực địa chủ mà. Khổ tớ, đi mua cứ bị nhà hàng thắc mắc chưa thấy ai đi mua áo cho người nhà mà cứ đòi cái rẻ tiền nhất. Mua áo quan được thì không cho bà ta vào lọt. Du kích mấy người bèn đặt bà ta nằm trên miệng cỗ áo rồi nhảy lên vừa giẫm vừa hô: 'Chết còn ngoan cố này, ngoan cố nổi với các ông nông dân không này?' Nghe xương kêu răng rắc mà tớ không dám chạy, sợ bị quy là thương địa chủ. Cuối cùng bà ta cũng vào lọt, nằm vẹo vọ như con rối gẫy vậy...”

16.7.2017 Lu Hà

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét