Thứ Tư, 10 tháng 8, 2016

Thơ Tình Chùm 346


Giấc Mơ Diệu Kỳ
thơ tặng cô gái hát trên mạng: Tìm Lại Giấc Mơ

Đào nguyên cô gái lạc rừng
Tóc mây vóc liễu rưng rưng lệ trào
Trái ngang tìm lại giấc mơ
Dập dìu ong bướm bên bờ đại dương


Con oanh thảng thốt bi thương
Dấu sương bụi cỏ vấn vương phũ phàng
Đêm dài nức nở bẽ bàng
Làm sao quên được bóng chàng thi nhân

Hồn thơ ấm áp nồng nàn
Cơn mưa bồng đảo chứa chan nghẹn ngào
Hang sâu sưởi ấm má đào
Trái tim bùng cháy lẽ nào chia ly ?

Sáng ra xếp lại tàn y
Gối chăn ướt đẫm đầm đìa hạt châu
Mắt nai tê tái u sầu
Tìm đâu ra bến giang đầu đợi anh ?

Cung đàn rên rỉ tàn canh
Đoạn trường thổn thức thương cành phù dung
Giấc mơ kỳ diệu não nùng
Mênh mông sóng ái trập trùng biển yêu !

5.5.2013 Lu Hà




Khép Hờ Cánh Cửa Tình
cảm tác thơ Thimyngoc Huynh: Đời Sẽ Về Đâu?

Chạnh lòng mối tương tư sầu muộn
Ngẫm đời mình đắm đuối vì yêu
Long đong mệnh bạc xuân kiều
Nhịp cầu ngang trái tiêu điều hoàng hôn…

Mà sao vẫn nguồn cơn buồn tủi
Đàn gà con cặm cụi mưu sinh
Ngày mai ánh sáng bình minh
Đêm dài thổn thức một mình lo toan…

Càng ao ước tủi hờn tuyệt vọng
Con sóng lòng biển động đòi cơn
Loay hoay cùng với ba con
Thác ghềnh vực thẳm trèo non băng đèo…

Còn ai nữa phận nghèo an ủi
Gá nghĩa cùng sớm tối với ta
Ái ân hạnh phúc chiều tà
Khói lam tuyết phủ trăng ngà lả lơi…

Tâm an định hết thời phiền não
Sống từng giờ hay cứ thả trôi
Ngắm chòm  sao lạc lẻ loi
Bầu trời ảm đạm xa xôi nỗi niềm…

Đừng vương vấn trăng thềm bóng dạt
Cánh cửa tình khép chặt từ lâu
Muối sương lã chã trên đầu
Từng thu lá rụng chân cầu gió bay…

Tiếng ai gọi dãy bày tâm sự
Tỏ lòng thành tình tự thiết tha
Dặm trường bốn bể là nhà
Châu về Hợp Phố mặn mà còn chăng…?

Người xa lắc mênh mang trí tuệ
Tô Đông Pha một thuở phong trần
Hồn thơ réo rắt cung đàn
Theo dòng sông lệ ứa tràn biển sâu…!

5.5.2013 Lu Hà




Em Cứ Ngỡ Ái Tình Sét Đánh
cảm tác thơ Thimyngoc Huynh: Dấu Xưa

Em cứ ngỡ ái tình sét đánh
Ngày đầu tiên lóng lánh mắt môi
Hiền từ nhã nhặn mỉm cười
Khoan thai mực thước mộng đời chờ mong…

Đưa tay dắt thiên bồng vọng tưởng
Áo bà ba rung động nước non
Dịu dàng bên dáng eo thon
Về làng soài tượng miệt vườn cây rung…

Rồi giã biệt ngỡ ngàng xao xuyến
Ánh trăng vàng quyến luyến làm sao
Cồn cào nghe tiếng sóng trào
Đại dương cách trở bến bờ lìa xa…

Tuổi hoa lại ngọc ngà nhung nhớ
Thuở ban đầu như đã hằng mơ
Thề nguyền đáy nguyệt duyên tơ
Dòng sông lũ cuốn mịt mờ sương rơi…!

Uổng công đã tin người hàng xứ
Khi yêu rồi sao đủ não cân
Tâm hồn lầm lạc trần gian
Chắt chiu kỷ niệm hoang tàn biển dâng…

Đài hy vọng dã tràng xe cát
Ngẫm đời mà chua chát đắng cay
Tình như giọt nước vơi đầy
Mãi Thần đổ rượu dạn dày xót xa…! *

Để được làm quan to, Ngô Khởi đã giết vợ. Chu Mãi Thần vì nghèo nên vợ bỏ đi lấy chồng khác. Sau Mãi Thần làm đến chức thái thú. Vợ quay lại Mãi Thần đổ ruợu xuống đất, bảo rằng: Nếu vớt được rượu cho đầy vào cốc sẽ được đoàn tụ.

4.5.2013 Lu Hà




Huyệt Sầu Thiên Thu
tâm sự với Thimyngoc Huynh

Yêu ai, ai chẳng thẫn thơ
Tìm trong ảo giác vật vờ gió mây
Để rồi sầu mộng đêm ngày
Gom bao nhiêu chuyện đắm say mơ màng

Mộng tình ân ái dở dang
Chiều thu lá rụng bẽ bàng bèo trôi
Thiết tha e ấp bồi hồi
Để rồi băng gía chơi vơi nửa vời

Nhìn nhau chẳng nói nên lời
Giận hờn đôi ngả biển khơi trập trùng
Hương bay phảng phất lạnh lùng
Chập chờn le lói tận cùng bi ai…

Còn chi vẻ đẹp chương đài
Hoa rơi phấn rụng canh dài đêm thâu
 Ba thu lá úa cỏ rầu
Gần nhau gang tấc nhịp cầu phân ly…

Lòng người chai đá lầm lỳ
 Mặc cho vẻ ngọc kiêu kỳ ngẩn ngơ
Tình yêu khó hiểu làm sao?
Tưởng như đắm đuối nào ngờ bọt tan

Gặp nhau trong cõi trần gian
Tơ hồng chỉ rối trăm ngàn đắng cay
Từng thu lá rụng chất đầy
Phù du dâu bể dạn dày tuyết sương

Ái tình vọng tưởng tơ vương
Hồng nhan bạc mệnh đoạn trường khổ đau
Tương tư sao khỏi bạc đầu
 Bấy nhiêu mà đã huyệt sầu thiên thu…!

1.11.2012 Lu Hà


Hoa Phụng Tiên *

Chê không đẹp mà buồn ủ rũ
Ba đóa hoa dàn dụa khóc than
Sinh ra trong cõi trần gian
Người đời ruồng rẫy nghèo nàn khổ đau…

Sống lay lắt rừng sâu suối vắng
Dáng thiên thần cay đắng làm sao?
Bồng lai tiên cảnh mộng đào
Từng đêm thổn thức lẽ nào quên hoa…?

Chàng David tự hào một thuở
Lập vương quyền chan chứa tình yêu
Qùy dương đắm đuối sớm chiều
Một nền Đồng Tước xuân Kiều héo hon…

Kìa Lã Bố nổi cơn sóng gió
Nàng Điêu Thuyền ảo não xót xa
Trót thương dưới ánh trăng ngà
Thiên phương họa kích Ôn Hầu lập công

Ngưạ xích thố Lạc Dương vạn nẻo
Đội kim quan bào đỏ trăm hoa
Oai phong rượu nhỏ hương nhòa
Suối reo thục nữ sương hòa lệ rơi!

Hoa Phụng Tiên người đời còn nhớ
Sầu thiên thu vạn cổ tương tư
Mà sao ai nỡ hững hờ
Yêu hoa dền dứ má đào ngẩn ngơ…!

* tôi qọi Hoa Qùy Dương là hoa Phụng Tiên, vì tôi nhớ đến Lã Bố hay David là biểu tưởng vẻ đẹp sức mạnh của đàn ông.

4.5.2013 Lu Hà


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét