Thứ Bảy, 10 tháng 8, 2019

Lăn Lộn Trường Tình (13)


Truyện kể của Lu Hà phần 13

Trong khi tôi đang say sưa viết những dòng hồi ký theo lối tiểu thuyết ái tình lãng mạn từng chương hồi này thì có một cô kiều nữ xinh xắn vô cùng hỏi tôi trong khung chat, cô tự giới thiệu mình cũng là văn sĩ, cô ta cũng có nhiều truyện ngắn đăng trong báo văn nghệ, cô là hội viên của hội nhà văn Việt Nam, đã học xong chương trình đại học văn khoa từ lâu. Cô ta hỏi rằng tôi làm nghề gì ở bên Đức, tôi có con ở Việt Nam không, tên thật của tôi là gì? Cô ta khen ngơị tôi: Anh viết hay quá, chính anh mới đáng là bậc thày của em về nghề viết văn. Tôi bảo: Cô nhà văn xinh đẹp đáng yêu ơi, lời khen của cô như duyên phận tiền kiếp từ ngàn năm nay cô đã trao tặng lại cho tôi, nhưng tiếc rằng tôi đã già rồi bây giờ chỉ là một ông lão đã về hưu. Tôi chỉ là một người công nhân làm nghề thợ tiện thợ hàn và hàng trăm thứ nghề tạp nham khác để kiếm tiền nuôi thân nuôi vợ con.


Tên thật của tôi là gì và tôi có con ở Việt Nam không? Tôi do dự một lúc rồi nói tên thật của mình và chuyện có con ở Việt Nam không? Tôi vui mồm kể lại rằng: Mình cũng không rõ lắm, dạo ấy sau khi trượt vỏ dưa trong một vụ cưới vợ hụt, trên một chuyến tàu đêm từ ga Hàng Cỏ về Yên Bái, tàu chật quá tôi đứng ở  gần bậc lên xuống cùng với một đám đàn ông già có trẻ có, một cô gái dáng vẻ thôn nữ mặc quần lụa đen, tóc kết đuôi sam và hai cái vòng tàu to tướng treo tòng teng ở dái tai nổi lên thật là hấp dẫn trên đôi má phúng phính. Mùa hè nóng nực như chảy mỡ ra nhưng tôi thấy đùi cô thật là mát lịm không biết có phải bởi tại lụa hay da thịt cô? Cảm giác này do thằng bé nhà tôi khám phá ra  như mách bảo tôi: Ba ơi con biết bà má này có em bé gái đang cần con… Ba hãy nói với với bà tạo điều kiện cho anh em chúng con gặp nhau đi…  Tôi chỉ còn biết nhủ thầm, vỗ về an ủi nó đừng có cựa quậy quấy phá để cho ba thử xem, con trai thân yêu bé bỏng nghịch ngượm của ba. Ngoan nào, phải từ từ con ạ, khi có cơ hộị cả hai ba con mình cùng hưởng…

Tôi thấy một thằng thanh niên nhà quê đen trùi trũi dờ tay sờ soạng mông cô, tôi túm lấy bóp cổ tay nó và gầm gừ qua kẽ răng như một tay anh chị thứ thiệt: Vất mẹ bàn tay thối này ra đừng động vào dái ngựa. Tôi thấy cô gái đó chúm chím cười, bỗng dưng có đại ca bảo vệ. Lúc tàu đến ga Việt Trì thì đầu máy có sự cố hay do đường ray cũng chẳng biết. Hành khách ùa xuống ăn uống, nghỉ ngơi, cô ta mang một cái túi du lịch khá nặng. Tôi mới nhẹ nhàng nói nhỏ ta xuống đi em, tôi xách túi cho cô và hỏi em về đâu, tên là gì? Cô ta tên Soan và ngược tàu về Yên Bái còn tôi nói rõ tên mình sinh quán Phú Thọ. Đến một gốc cây bàng bên rìa đường tôi đứng coi đồ cho cô đi tiểu, lát sau cô ta quay lại. Tôi hỏi sao em dễ tin người như vậy? Em không sợ anh lấy mất đồ của em sao? Cô ta trả lời: Em thấy anh có khí chất ngang tàng của người quân tử, trọng nghĩa khinh tài cứu khổn phò nguy…

Tôi ngạc nhiên: Em nói như tiểu thuyết kiếm hiệp của Tàu vậy? Em đã đọc truyện Thủy Hử chưa? Cô ta thỏ thẻ: Dạ em cũng đã đọc qua.
Tôi vui sướng: Thế ra chúng mình hợp nhau quá. Thôi em ngồi nghỉ tạm trên đùi anh đây này. Lúc đó có một phiến đá côi cút  trong bóng tối lờ mờ dưới gốc cây bàng, thì tôi lại ngồi lên rồi, em lưỡng lự dây lát và em từ từ ngồi xuống. Toàn thân tôi nóng lên rừng rực như sưởi ấm cho em, lúc đó khí trời hơi lạnh gió nồm nam hiu hiu thổi sương rơi lã chã.

Em mặc quần chun thắt dây cao su nên dễ kéo xuống, còn tôi  tháo thắt lưng quần bò ra khoe với em cái chày dã cua, tài sản vô gía mà bố mẹ tôi đã giao lại cho tôi. Rồi lại thấy nước ở đâu như từ cái hang cua của em chảy ra luễ lõa tắm ướt đầu cái chày…Tôi sung sướng ôm ghì chặt em, để em tự do nhấp nhổm hai chân dạng ra trên đùi tôi… Tôi hôn lên gáy em… Bỗng nghe hôì còi hú lên, tôi và em giật mình đứng dậy chạy bổ lên tàu. Đoàn tàu lại xình xịch chuyển bánh. Chúng tôi gặp may tìm lại chỗ ngôì. Khi tàu đến ga Chí Chủ tôi phải xuống, tôi hỏi xin địa chỉ của em thì em rơm rớm nước mắt và bảo không được anh ạ. Anh đừng tìm đến em và đừng đến thăm em. Chỉ mong anh đừng quên hình bóng cuả em, rằng chúng ta đã một lần gặp nhau trên cõi đời này. Kiếp sau có duyên phận, trời cho gặp lại em sẽ là vợ của anh. Em đã có chồng rồi anh, quê ở tận Bắc Ninh anh ạ. Hôm nay em về nhà thăm cha mẹ đẻ. Tôi bịn rịn nắm tay em giờ lâu mà không dám hôn em chỉ nói: Thôi anh về Soan nhé.

Rồi một lần tình cờ tôi lại gặp em ở chợ đồng xuân, thấy em phổng phao đẫy đà  hẳn ra, em đang ngồi bên sạp hàng bán rau quả. Tôi mừng rỡ gọi Soan! Em  nhìn tôi cười rất tươi khuân mặt rạng rỡ tràn trề hạnh phúc. Em bảo nhà trọ của em  cách chợ Đồng Xuân không xa, chồng em giúp em hàng ngày gánh hàng ra chợ bán, anh ấy là dân cửu vạn chuyên nghề bốc vác. Tháng sau em sẽ nghỉ bán hàng để chuẩn bị sinh con đầu lòng. Từ ngày em có mang chồng em phấn khởi lắm, anh ấy rất thương em, mọi công việc nặng nhọc anh ấy đều dành lấy hết, anh ấy rất sợ để em vất vả dễ sảy thai lắm. Tôi cũng bâng khuâng đôi mắt nhìn xa xăm, không dám hỏi nhiều chỉ biết nói rằng: Thôi anh cũng chỉ còn biết mừng cho hai em và chúc em mẹ tròn con vuông. Thôi anh về Soan nhé, kẻo tí nữa chồng em quay lại e có điều gì bất tiện. Soan gật đầu: Dạ vâng ạ!

Dọc đường tôi cứ miên man nghĩ: Kể cũng tôị cho Soan, lấy chồng lâu rồi mà mãi chẳng có con. Bây giờ lại có bầu, không biết có phải con mình hay không? Tôi vốn dĩ không ưa ông Hồ, ông ấy tự hào là hay đi gây hạt giống đỏ, còn mình tình cờ trong một chuyến tàu đêm mà cũng gây được một hạt giống vàng…

Đúng ra chuyện này không nên ghi vào tập hồi ký trong chương lăn lộn tình trường nhưng đã trót kể với cô văn sĩ xinh đẹp kiều diễm trong khung chat. Chút tình cảm qua đường này lãng mạn quá mức, liệu có đáng được ghi lại không? Độc gỉa lại hiểu lầm tôi dâm đãng như ông Hồ Chí Minh g
lải con rơi vãi khắp hành tinh này từ Á sang Âu mà chẳng chịu trách nhiệm nghĩa vụ gì?

20.7.2019 Lu Hà







Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét