Thứ Năm, 28 tháng 3, 2019

Luận Về Tình Yêu phần 2


Mùa Thu

Muà thu là muà cuả mất mát chia ly. Nhìn cảnh muà thu, sao mà ngao ngán vô cùng, mỗi khi chạnh lòng nhớ đến một người con gái mà mình yêu thích. Tôi có thể chưa tới cảnh giới thi sĩ chánh hiệu con nai vàng, nhưng cũng  tức cảnh sinh tình, cảm tác lòng mình bùi ngùi suy tưởng để mà làm thơ. Bây giờ đã là cuối tháng 8 đầu tháng 9 rồi, tôi lại sực nhớ mới mượn cảnh muà thu mà tả nỗi lòng mình. Nếu như trong một sự tình cờ nào đó, nàng cũng lên mạng đọc bài thơ này. Vậy cũng là an ủi cho tâm linh cuả tôi và may mắn cho tôi lắm rồi. Dù sao trong cõi trần gian giả tạm này nàng là cô gái có đôi mắt tinh đời và biết được tôi là một kẻ si tình đàng hoàng tử tế.


Cho đến bây giờ tôi vẫn không làm sao quên được đôi mắt lóng lánh như một vì sao cuả nàng. Nàng không những chỉ xinh đẹp mà nàng lại rất thông minh. Tôi rất thích nghe giọng nói cuả nàng và một sự nhảy cảm một cách đáng khinh ngạc. Nàng hiểu được cái vẻ bên ngoài tưởng như rất nhà quê cuả tôi, nhưng nội tâm bên trong lại tiềm ẩn cả một ý chí sắt đá, một nghị lực hiếm có và tôi cũng là một anh chàng rất khoẻ mạnh, nhanh nhẹn, khôi hài và cũng đáng yêu đấy chứ? Nhưng chỉ tiếc rằng chúng ta gặp nhau không đúng lúc đúng thời... Anh biết rằng: em mới chính là hồng nhan tri kỷ, tri bỉ cuả anh. Giá như chúng ta gặp nhau một trăm năm về trước hay là một trăm năm về sau nhỉ? Thời gian đầu thai,tính kể từ hôm nay anh đã làm bài thơ về muà thu này để tặng em. Anh là một kẻ si tình nhưng vẫn là một con cáo khôn ngoan. Nếu trong một hoàn cảnh xã hội chính trị như thế này, lại theo đuổi em, quyết yêu em và lấy em làm vợ cho bằng được thì đời anh sẽ rất khổ, chưa nói có khi còn bị mất mạng chứ chẳng chơi. Thôi em hãy cho anh nợ em một cuộc tình này, kiếp sau nếu được sinh làm người anh sẽ đền bù lại gấp trăm gấp vạn lần cho em. Tuy chúng ta không thành vợ chồng nhưng tình cảm, tri thức, linh cảm thì để lại ngàn thu vương vấn. Nếu thành vợ chồng anh sẽ rất yêu chiều em, chăm sóc em và con cái cuả chúng ta đàng hoàng, nhưng anh lại có thể không làm nổi cho em một bài thơ nào cả.Thôi nó cũng là cái giá cuả cõi đời vô thường em ạ! Đúng như một bậc đàn anh thi sĩ đã từng viết: " Tình chỉ đẹp khi còn dang dở, đời mất vui khi đã vẹn câu thề ". Ông ta quả là một người rất tâm lý và từng trải vô cùng. Nhớ đến em và cả hai chúng ta đều là những người biết suy tư mà tôn trọng cho tình cảm trái tim cuả nhau. Anh luôn giữ trong trái tim cuả anh mãi mãi về hình ảnh xinh đẹp, thông minh đa cảm cuả em. Anh luôn cầu chúc em hạnh phúc vui vẻ trẻ trung mãi mãi!


Thêm Một Muà Thu

Mấy chục năm rồi thu laị thu
Trời còn ảm đạm đến bao giờ
Như tôi nhớ cánh phong lan ấy
Thương cả muà thu lạnh bốn muà

Cứ tưởng lâu rồi thu lại quên
Cánh hoa yêu dấu của trần gian
Nào ngờ năm tháng còn lưu lại
Một chút hương lòng vẫn chẳng tan

Nếu bảo muà thu héo cánh hoa
Cho lòng thêm nặng nỗi tương tư
Thương ai khao khát người tri kỷ
Thêm một muà thu thêm khổ đau

Một bước xa đi một lỡ làng
Đường trần xanh thẳm áng mây trông
Thương ai lầm lũi trong mưa gió
Hận để ngàn thu một nỗi buồn

Tôi phải đi rồi hãy dấn thân
Đời trai lãng tử cõi phong trần
Thương yêu chẳng được như mong đợi
Kiếp quả thôi đành ôi mỹ nhân!

Anh chẳng quỳ xin nợ vấn vương
Tuỳ lòng tự nguyện của tình thương
Nếu cho duyên số là như vậy
Lỡ bước sa cơ chiụ nhỡ nhàng

Mấy chục năm rồi thu lại thu
Hổn tôi u uất đến bao giờ
Cho ai mong đoá phong lan ấy
Mưa cả lòng tôi rụng cánh sầu

Nếu đợi muà sau được tái sinh
Lụy tình kiếp trước hận trời xanh
Ba sinh chồng chất duyên còn nợ
Thương dệt cho nhau tấm mộng lành

Thêm một muà thu thêm khổ đau
Vẩn vơ mơ mộng mãi trong đầu
Thương chàng thi sĩ tương tư mãi
Nửa già thế kỷ vẫn còn yêu

Anh sẽ tìm em ở kiếp sau
Dương trần mộng dệt với hồn thơ
Trời thu thăm thẳm không buồn nữa
Chẳng nỡ sinh ly chẳng nỡ sầu

Anh chẳng đi đâu trong gió mưa
Yêu chiều ân ái mộng tình xưa
Nếu trong căn số còn ghi nhận
Kiếp trước thiệt thòi bao khổ đau

Mấy chục năm rồi đã tạm yên
Đường trần lê bước nỗi truân chiên
Bỗng ai nhắc đoá phong lan ấy
Nhớ lại ngày xưa gợi nổi buồn

Chậm một sát na để khổ đau
Trường tình đêm hận đếm muà thu
Chẳng may nhầm nước sai đường bước
Một nỗi tương nặng gánh sầu!

2008 Lu Hà

Hồng Nhan Bạc Mệnh, Anh Hùng Đa Hoạn Nạn?

Người ta bảo: Hồng nhan thì bạc mệnh. Anh hùng đa hoạn nạn.Hồng nhan là chỉ những người phụ nữ sinh ra có tài sắc, nhưng cuộc đời thì gian nan trầm luân lắm. Thường là xinh đẹp và có một biệt tài trong lĩnh vực văn hoá và nghệ thuật. Họ thường là nạn nhân cuả những cuộc săn lùng tranh giành cuả giới đàn ông đam mê háo sắc. Nhưng các cô nàng trời cũng phú cho một sự nhạy cảm thông minh để tự bảo vệ mình, chung cuộc cũng có hậu về cuối đời. Những trường hợp cay đắng bất hạnh phải sớm thiệt mạng như nàng Chiêu Quân hay Tây Thi cũng là sự bất đắc dĩ mà thôi.Hay là do trời không có mắt? Hay là do tiền kiếp mang nhiều nghiệp chướng mà kiếp này phải trả nghiệp, như cách giải thích cuả cụ Nguyễn Du? Tài mệnh tương đố xung khắc nhau? Theo tôi mệnh trời cũng chỉ có ý nghiã tương đối mà thôi, nếu tin tất cả vào số mệnh an bài thì con người ta dể nhắm mắt buông tay mà sinh ra lười biếng chẳng cố gắng gì cả thì cái số phận đã sấu lài càng sấu thêm mà thôi. Đã là bậc nữ lưu, là gái thuyền quyên thì cũng nên thử sức mình như lời chàng Kim Trọng đã động viên nàng Kiều" Sinh rằng: Giải cấu là duyên, xưa nay nhân định thắng thiên cũng nhiều."

Anh hùng chỉ loại đàn ông có tính cách khác người và có bản lãnh phi thường. Họ không chiụ an phận hủ thường loanh quanh sớm tối bên lũy tre làng, và rất thích sống một cuộc đời phiêu lưu lãng tử.Thật đáng mừng cho dân tộc Việt nam đã có hàng triệu anh hùng, dám bỏ nước ra đi vì không chịu chấp nhận một cuộc đời tầm thường vô vị dưới chế độ hà khắc cuả người cộng sản. Nhờ có số người này mà dân tộc Việt nam đã bảo tồn được nền văn hoá, văn phong đa dạng, văn chương thơ phú tự do phát triển. Hiện tại người cộng sản có thể còn ghét họ, căm thù họ và gán cho cái mũ phản động vì dám viết văn làm thơ kể lể chân tình về nỗi khổ cuả đời mình, kể lể về sự bất công thiếu tình người mà không nhắm mắt viết hay cho đảng cho nhà nước độc tài. Nhưng tin rằng công lao và những sáng tạo tinh thần cuả họ sẽ làm đẹp cho tâm hồn Việt nam. Con cháu chúng ta sau này sẽ tự phân biệt  được chính tà và biết ơn họ.Tôi cũng làm thơ theo cảm hứng cảm xúc tự nhiên. Yêu ai ghét ai, thích cái gì, chán cái gì thì viết ra cho người đời, bạn đọc thưởng lãm. Rồi đây tất cả chúng ta ai cũng phải chết, chả ai sống mãí để nuôi lòng hằn thù, ích kỷ haị nhân chỉ thích hơn người, cao quý, sang trọng xinh đẹp hơn ngươì và cầu mong cho kẻ khác sớm chết non, chết yểu và mang nhiều bệnh tật. Họ đám tiểu nhân này luôn đấu tranh cho cái gọi là giai cấp. Thật ra xã hội loài người chẳng có giai cấp quái gì hết. Người ta không thể nhất thời chỉ căn cứ vào số lượng tài sản mà có thể phân chia thành những giai cấp khác nhau. Tài sản tư hữu là phân định cuả tự nhiên, nhờ khả năng lao động, tích lũy, tài năng mà có được, không thể đổ cho tất cả đều do bóc lột mà giàu có. Từ đó mà sinh ra đâm chém ăn cướp cuả người khác để mình cũng giàu có. Họ đám tiểu nhân vô học gọi là thành phần cốt cán này mê say trong việc sát hại anh hùng, sát hại nhân tài chỉ mong sao còn xót lại mình, để nắm quyền, để sống dư rả bình chân hạnh phúc mãi mãi hơn người. Nếu sự hơn người do tài năng học vấn thực thụ thì không nói làm gì, nhưng hơn người theo kiểu con ông cháu cha, theo kiểu bằng rởm, học rởm thì cái kiểu hơn người này là một kiểu hơn thua bỉ ổi vô cùng. Loại người này đừng hy vọng họ sẽ biết viết văn làm thơ cho chúng ta đọc. Nếu có viết chỉ là những thứ lá cải, những thứ cỏ dại , đâm bị thóc chọc bị gậy chung quy cũng để bảo vệ nồi cơm riêng cuả một nhóm ngươì nào đó có quyền lực thao túng xã hội mà thôi. Chán lắm các bạn ạ. Để cho cuộc đời cuả chúng ta bớt căng thẳng, khó chịu về những cái đâu đâu, tôi xin tặng các bạn những vần thơ lục bát cuả tôi. Lục bát là những vần điệu tình tự ngàn năm dưới lũy tre làng quen thuộc cuả dân tộc.Nếu thơ chả may có giọng như hò vè tẻ nhạt đơn điệu vì nguyên tắc âm đìệu nối vần cuả nó các bạn hãy châm chước cho nhé. Tôi cố gắng không để ép vần, một điều tối kỵ cuả thơ lục bát.

Đời Vô Thường

Thương ai lỡ bước la đà
Đường xa mưa gió ta bà gian nan
Trời xui cho được gặp em
Ở nơi đất khách Phan Trần từ bi
Chuông chuà vẳng tiếng sầu ai
Thương người thiếu nữ một hai sáng chiều
Tần ngần tựa cửa chờ nhau
Mong người quân tử tiêu điều hoàng hôn
Nhạc vàng khuất bóng tùng quân
Chàng đi trong cõi bụi trần bi ai
Mơ màng theo gió ô hay
Em tôi giật giải vang trời bốn phương
Thoáng qua gió lạnh đanh lòng
Giá em mất giải thì chàng mới vui
Đỏ tình đen bạc em ơi
Giá em mất giải còn người yêu thương
Anh đây lỡ bước sang dòng
Con thuyền vô định mênh mông biển trời
Nửa già thân sói lẻ loi
Thiếu ai tri kỷ mất người tri âm
Mất đi khẩu vị bình dân
Mất đi ân ái thuyền nan xuôi dòng
Âm thầm nhớ bóng mảnh hồng
Ngẩn ngơ vò võ thương nàng viễn phương
Đời nàng hoa lệ vinh quang
Đời tôi phiêu bạt tứ phương giang hồ
Phải chăng là kiếp phù du
Bọt bèo trôi nổi bể dâu đoạn trường
Xem ra nay đã tỏ tường
Đời người như vậy vô thường em ơi
Từ ngày biết được tin ai
Lòng anh xát muối mấy ngày chết luôn
Đôi bờ biển rộng u buồn
Chia tay mà để trầm luân thế này
Vòng quay định mệnh luân hồi
Trả vay, vay trả cho đời em ơi!
Biết rằng duyên phận định rồi
Trần gian trả nghiệp tình người mới xuân

2008 Lu Hà


Em Vẫn Như Xưa

Em vẫn sinh tươi như thuở xưa
Thời gian chẳng luị cánh hoa đào
Lao xao tâm thức hồn thơ gọi
Sống lại tình anh bao xót xa…

Anh vẫn mang lòng yêu dấu em
Cầu em hạnh phúc với chồng con
Phận anh chẳng trọn như mong muốn
Nhớ hẹn hồn trinh mộng cảnh tiên

Kiếp sau anh hoá thành con bướm
Bên đoá phong lan của thế trần
Dù cho nhân thế đời đen bạc
Mà lòng anh vẫn mãi yêu em

Anh vẫn thường ngày bên vợ con
Vẫn thương vẫn giận vẫn vui buồn
Mà hồn anh vẫn luôn tâm tưởng
Nhớ cánh hương lan chẳng lụi tàn

Em đã cho anh một giấc mơ
Như ai nằm mộng gốc cây hoè
Vu Phần đi hẳn còn lưu lại
Nhớ quận Nam Kha lệ ưá sầu…

Chiều nay gió bấc đông về sớm
Cửa sổ cài then cứ đập hoài
Tiếng ai réo rắt cung đàn cũ
Nhớ lại chiều mưa giọt vắn dài

Vẫn tưởng thời gian là lãng quên
Tương tư món nợ sẽ mau tàn
Nào ngờ năm tháng gieo thêm hạt
Giọt nước tình yêu cứ thấm dần

Ba chục năm qua đi những đâu
Mà hoa vẫn đẹp vẫn yêu kiều
Sao anh vội vã trong mưa gió
Lầm lũi ra đi kịp chuyến tàu?...

Em vẫn là em chẳng khác xưa
Thời gian tô điểm nét xuân hoa
Lời ăn tiếng nói thêm già dặn
Anh vẫn tôn thờ hẹn kiếp sau

Tuy chẳng ái ân như vợ chồng
Nhưng lòng anh vẫn nhớ yêu thương
Vẫn cầu vẫn chúc em hạnh phúc
Cho trọn một đời bao vấn vương

Tâm thức em là vợ của anh
Mẫu người thục nữ cuả tâm linh
Đẹp sao cho kiếp này tri ngộ
Trời chẳng cho ta chọn ý tình…

2008 Lu Hà


Say Mê Và Mù Quáng

Con người ta sinh ra có thứ bậc hẳn hoi. Có người thanh cao quân tử, có kẻ hèn mọn tiểu nhân. Người ta bảo cha mẹ sinh con , trời sinh tính. Cũng cùng một cha mẹ sinh ra mà anh em trong nhà mấy khi đã giống tính nhau. Trong xã hội biển người mênh mông tìm được một người mà mình yêu, một người bạn đời hợp với tính nết cuả mình hoặc thông minh nhạy cảm mà hiểu lòng mình thật khó vô cùng. Trai tham sắc gái tham tài, gặp nhau mến mộ nhau nhưng đâu có dễ dàng mà thành vợ thành chồng được. Điều đó chưa hẳn đúng cần phải có một đìều quan trọng: là có phải duyên tình từ ngàn kiếp mà trời xui khiến cho gặp nhau hay không? Có duyên nhưng không có phận thì đành phải cam chiụ mà thôi. Gặp nhau rồi lại phải chia ly vì những lý do chẳng đâu vào đâu cả, vì cuộc sống thực tiễn bắt buộc. Say mê và mù quáng đối với những loại người quá thông minh cũng là điều đáng phải bàn luận và cũng rất hiếm hoi trong cõi đời đen bạc này. Người đàn ông  luôn mong muốn được yêu người đàn bà đẹp, hiền thục và lại rất thích mình. Anh ta hy vọng sẽ sinh cho anh ta một đàn con để nòi giống tổ tiên được cường thịnh. Kẻ tiểu nhân cũng ham thích nhưng chỉ muốn chiếm đoạt để dày vò thể xác thoả mãn dục tính và rất sợ phải sinh con đẻ cái khi cuộc sống chưa ổn định. Người đàn bà mà trời đã sinh ra là một giống cái, cơ thể dáng vẻ phải đẹp để làm vưà lòng ngươì đàn ông. Nghiã vụ cuả người đàn bà, cuả mọi giống cái là sinh con đẻ cái. Cũng như muôn loài tạo vật muông thú khác, những con cái khôn ngoan rất thích những con đực khoẻ mạnh và đáng tin cậy làm chỗ dựa và biết bảo vệ nó, huống chi là con người? Vì chính nó cũng sợ nòi giống cuả nó bị khánh kiệt, và sự tấn công cuả những con đực khác....Hình thức bên ngoài chỉ cần vưà đủ. Cái quan trọng là nội lực bên trong, người đàn ông này có phải là người quân tử đa mưu túc kế và có lương hảo không và có chung tình không? Những loại người mà sự nhạy cảm cao khi họ gặp nhau họ sẽ thích và yêu nhau ngay, họ không đến mức tối dạ mà phải cần nhiều thời gian để tìm hiểu nhau. Nếu chả may không lấy được nhau họ sẽ nhớ nhau suốt đời. Họ say mê nhau nhưng không mù quáng mà không hiểu nổi người mình yêu là ai? Nếu chẳng may có lỡ đò, hoặc lỡ bước sang sộng nhầm sang thuyền khác trong giây phút yếu lòng và trót để mất đi người mà mình yêu thích sẽ làm cho họ buồn suốt đời. Kỷ niệm đẹp thì thoáng qua, nỗi buồn thì thiên thu vĩnh cửu. Nếu đã thấm đòn, chắc sẽ không bao giờ cam tâm để cho số phận an bài. Họ sẽ tìm mọi cách phá vỡ mọi kỷ cương kiềm toả định kiến ràng buộc cuả lễ giáo cổ hủ, họ sẽ tìm cách cứu vớt lại đời mình khi có cơ hội .Cuộc đời này đúng là vô thường, trời đã cho ta gặp nhau nhưng ta lại để lỡ mất cơ hội. Anh thương em vô cùng vì chúng ta đã nặng lòng vương vấn với nhau, và em đã lụy tình anh. Có thể anh lại là hình ảnh người đàn ông đầu tiên, khi em đã hiểu đời và đã biết yêu, và anh đã mang cho em một nỗi buồn, nỗi đau lòng thăm thẳm?... Cũng có thể từ anh mà em lại tìm một người đàn ông khác có những nét tương tự giống anh để làm chỗ dưạ và yêu thương nhau suốt đời? Anh cám ơn em, vì em rất thích anh. Chính vì vậy đến bây giờ anh vẫn còn nhớ và có cảm hứng làm thơ tặng người mà anh yêu dấu, trân trọng. Anh tin rằng người chồng hiện nay cuả em cũng có nhiều nét giống anh về tính cách. Anh chúc vợ chồng em và các cháu hạnh phúc

Đừng Trách Anh

Đừng trách anh kẻ chẳng giữ lời
Óc xuy tư mắc vướng điều gì
Vẫn trăn trở nỗi niềm ba coĩ
Lòng rắn đi mà thắm với đời

Em lang thang bốn muà hoa lá
Hồn vẩn vơ mà vẫn chẳng yên
Cứ hát cứ ca cho đời tạnh gió
Nỗi u sầu sói nát tim gan

Hỡi em yêu suốt đời thương nhớ
Ai thánh thiện mà chẳng khổ đau
Ai cả tin mà không tội lỗi
Trở về đi để được yêu chiều

Ngây thơ vô ý gây nên tội
Bản chất con người chẳng dễ thay
Thủ đoạn mưu gian đầy cạm bẫy
Hỡi em yêu chớ có tin ngay

Trở lại đi em, trở lại đi
Chồng con em vẫn ngóng từng ngày
Đừng làm thế nhé anh buồn lắm
Em hạnh phúc thì anh mới vui

Đói khổ gì đâu mà nuối tiếc
Cả thời vang vọng cuả ngày xưa
Trở về đi để mà hồi tuởng
Viết sách cho đời kể chuyện xưa

Trở về đi một chút cho tình
Vì tấm lòng xa nhớ của anh
Em hạnh phúc là anh thích nhất
Như cây khô lá laị thêm xanh

 12 .2. 08 Lu Hà


Lời Thất Hưá

Anh đã hưá trước bàn dân thiên hạ
Là chẳng bao giờ thơ phú với em
Chỉ khoan sâu vào một nỗi ưu phiền
Đã chôn sống trái tim người lãng tử

Anh đã sợ chính cả lời anh nói
Cả lời thơ tưá máu khoan sâu
Thọc mũi dao vào một nỗi u sầu
Âm ỉ mãi tâm hồn người viễn sứ

Anh sẽ biến thành một con rắn độc
Dữ dội điên cuồng cắn hết đau thương
Và đập tan những sủng ái vô thường
Cho thiên hạ quay đầu về sự thật

Hỡi những kẻ điêu ngoa và đểu cáng
Chẳng có gì đâu đừng có mơ màng
Hợm hĩnh hám danh kể lể dài dòng
Cho thiên hạ mua thứ đồ giả dối

Ai mà hiểu những si mê cuồng vọng
Chẳng ái ân nó sỉ nhục tình yêu
Bao lời thơ giả dối với yêu chiều
Hỡihoàng tử nàng thơ ngày tận số

Còn rên rỉ sinh ra từ tiệc riệu
Thiếu mồ hôi mùi thịt chó cay nồng
Anh yêu em khóc lóc với tình thương
Kẻ đói khát đi tìm muì danh vọng

Anh đã hưá nhưng laị rồi thất hưá
Vẫn yêu em nhắn nhủ với lời thơ
Nhớ thương anh em hãy trở về nhà
Và hát maĩ baì tình ca muôn thuở.

 12.2.08 Lu Hà


.LỜI CẦU NGUYỆN

Khổ quá tự nhiên đau họng rồi
Thôi đành khám bệnh nghỉ đi thôi
Ở nhà nghỉ ốm cho đời sướng
Để sóng hồn yên lặng nhớ hoài

Ta đã tương tư hay ốm thật
Đằng nào thêm bệnh thế mà hay
Cả hai góp laị cho tròn chuyến
Ốm mãi ốm lăn cho biết muì

Gần ba thập kỷ đã qua đi
Anh mới hiểu em rõ cả rồi
Mới biết tình em là bất diệt
Nữ thần Vệ nữ ở trong tim

Tôi viết bài ca từ máu thịt
Rỉ ra từ mao mạch yêu thương
Cúi đầu khâm phục người con gái
Vuợt sóng trùng dương trải tấm lòng

Thuyền ai đau khổ lặng lờ trôi
Bão tố dập vùi chẳng có tôi
Qùy gối tôi xin Thần Vệ Nữ
Cho tôi xoá dịu nỗi thương đời

Người ở phương xa có biết không
Bình an hạnh phúc với đời thường
Thôi đừng có nhớ tôi thêm nhé
Sống trọn ngày vui với thế nhân

Tôi chẳng cầu mong gặp lại ai
Chẳng cần người phải viết cho tôi
Cho thêm buồn khổ thêm nhầm bước
Rối cả cho tôi lẫn cả người

Cầu mong người hãy sống bình an
Chớ có vội vàng chớ bấn lên
Bình tĩnh việc đời nên xét kỹ
Vài lời một chút tấm lòng son

2008 Lu Hà


LỜI DẶN DÒ

Anh vẫn làm thơ cho em đấy chứ
Để kiếp sau trời chẳng nỡ quên anh
Như kiếp này đã thất lỡ mộng lành
Anh đã kiện cho u sầu chan chưá

Anh sẽ hoá thành một con ác điểu
Lồng lộn lên trời hỏi nợ nhân duyên
Tội tình gì mà gây nỗi oan khiên
Cho đau khổ giết dần đời thiếu nữ

Anh sẽ bóp chết một bầy cá sấu
Cắn sé em khi lỡ bước sang đò
Cưỡng em tôi khi tình đã trái duyên
Bao thất vọng trong răng bầy cá dữ

Nếu lỡ mất những phút giây ân ái
Em vẫn là trong maĩ maĩ trung thành
Như ngàn thu khắc dấu một cuộc tình
Âm ỉ maĩ trái tim thần bất tử

Thần Vệ Nữ vẫn cứ còn sống maĩ
Ở bao đời muôn kiếp vẫn tôn thờ
Kể cả khi trái đất đã bơ phờ
Mệt mỏi ê chề muôn loài đau khổ

Anh mơ ước sẽ là tên cướp biển
Cướp em đi và dấu ở đảo tàn
Cho bóng hình em khắc maĩ trong tim
Bao đêm tối khóc than người viễn sứ

Em vẫn cứ là của anh đấy nhé
Của tâm linh và vĩnh cưủ tôn thờ
Ngàn đời sau con cháu vẫn mong chờ
Hai thế kỷ là thiên sầu vạn cổ

Hỡi em yêu, trời vẫn còn lạnh lắm
Nhớ đi đâu mặc thêm áo len vào
Đeo gang tay và giữ ấm thật lâu
Đừng lơ đãng mà sinh ra cảm cúm

Lời anh dặn em phaỉ nên nhớ nhé
Là một tấm lòng thương nhớ ở xa
Như kiếp truớc em đã hưởng yêu chiều
Và kiếp này để đò anh lỡ bến

Em có biết như muôn loài duyên khởi
Là nợ nần của từng kiếp phôi pha
Nhận ra nhau là nguời cuả hôm qua
Trong tiền định ta là người ân ái

Sau hôn nhân là nợ đời oan trái
Như kẻ trầm luân trong cõi ta bà
Từng sát na nếu để lỡ thời cơ
Như duyên phận đời mình đành phải chiụ

Anh sẽ thương em như là em gái
Cầu cho em hạnh phúc với đời thường
Trong tâm linh hãy gắn bó đừng quên
Vui lên nhé và sống cho đáng sống

 14.2.08 Lu Hà
Người anh trong tâm linh của em


Tình Yêu Và Duyên Phận

Anh yêu em trọn đời trong tâm tưởng cuả anh.Kể cả khi em là vợ cuả người khác và vĩnh viễn thời gian không quay ngược lại. Anh chỉ còn biết cầu nguyện và chúc phúc cho em hạnh phúc với chồng con cuả em. Anh muốn rằng cả hai chúng ta. người nào cũng có một cuộc đời hạnh phúc lương hảo cho đến khi ta phải vĩnh biệt thế giới này. Người nào cũng sung sướng ngắm nhìn những đưá con ruột thịt cuả mình. Cũng may là anh còn biết viết lách đôi chút để làm thơ, để ghi lại những cảm xúc yêu thương trìu mến ngưỡng mộ cuả anh đối với em là kẻ hồng nhan tri kỷ cuả anh trên cõi đời giả tạm này. Anh và em có duyên nhưng không có phận, tuy rằng phải xa nhau mỗi người một phương lênh đênh khổ ải vô cùng, lại phải chiụ bao điều tiếng khen chê cuả thiên hạ. Nhưng rốt cuộc hy vọng người nào cũng có phần phúc hậu cuả mình. Hai bài thơ sau đây mô tả tấm lòng cuả anh đối với em. Anh nuối tiếc nhưng anh không ân hận, vì cuộc đời là do định mệnh an bài. Anh đồng ý với thuyết tài mệnh tương đố cuả Nguyễn Du. Đồng ý với thuyết kiếp quả luân hồi cuả Phật. Nếu không thì chẳng mơ mộng tư duy làm thơ để làm gì.


TỰ THAN CHO ĐỜI

Năm mới bâng khuâng gợn sóng lòng
Nỗi niềm sao tỏ với sông tương
Tuyết rơi dằng dặc hồn cô quạnh
Buồn tựa sông trôi lệ ưá dòng

Trời đã bắt ta phải gặp nàng
Lung linh ánh mắt nước mây giăng
Để rồi sông núi lià ngăn cách
Chỉ biết ôm sầu bao nhớ thương

Chuyện cũ lâu rồi cơn gió qua
Đằng nào năm tháng cũng phôi pha
Phải chăng muôn kiếp còn vương nợ
Vũ trụ không gian chẳng bến bờ…

Ai biết rằng ai vẫn vấn vương
Bao nhiêu mộng tưởng tiết thu đông
Thở dài ngao ngán dư dòng lệ
Nguyệt Lão xe duyên rối chỉ hồng

Trằn trọc đêm nay lại nghĩ suy
Chén sầu khi cạn lúc khi đầy
Ra đi chẳng hẹn muà thu lại
Để phụ lòng ai hạt muối đời....

Xui khéo cho nhau giưã nẻo đường
Trần gian khổ ải kiếp tha hương
Công phu đất khách tìm nơi chốn
Ai biết rằng ai chiụ lỡ làng....

Vẫn biết rằng em rất nhớ anh
Thông minh đày đoạ kẻ si tình
Xa em quả chiụ bao đau khổ
Thơ thẩn tương tư giấc chẳng lành

Mấy chục năm rồi mới hiểu ra
Em tôi chờ đợi biết bao muà
Bây giờ muôn dặm xa xôi quá
Chẳng nỡ gợi ra mối cảm sầu

Xuân đến đông tàn lạnh xứ Âu
Là muà thương gọi tháng năm xưa
Xa quê biền biệt thời trai trẻ
Gió thổi khăn rơi lật mái đầu...

 Xuân 2009 Lu Hà



Đám Cưới Trên Sông Ngân Hà

Em mới chính là vợ cuả anh
Cho dù đã mất cả thanh danh
Cả đời em chịu bao oan trái
Tai tiếng cho em chữ ái tình

Thiên hạ nỡ phun lời rắn độc
Chê người quên nghiã bỏ tình thân
Vu oan giáo hoạ bầy nhung khuyển
Thóc mách người đời dương mắt xem

Em ơi hãy bỏ hết ngoài tai
Chỉ thấy trần gian có một người
Có kẻ yêu em từ tất cả
Tấm lòng tử biệt cuả sinh ly

Tuy chẳng cùng em mộng ái ân
Muối cay gừng mặn buổi còn xuân
Nhưng tình anh vẫn tròn năm tháng
Thương cách xa nhau giận rỗi hờn

Đời người mấy chục thoáng là bao
Giấc ngủ trưa hè mộng vẩn vơ
Công Chuá Tiên Dung còn nhớ lại
Thương chàng Đồng Tử muộn đường tơ

Người xưa lưu luyến truyện ven sông
Sóng nước xô đi bãi cát vàng
Có phải duyên trời hay hữu ý
Mà tình em để mối sầu vương

Anh vẫn làm thơ kể truyện mình
Muôn đời để lại cõi tâm linh
Em ơi! Yêu nữa và yêu mãi
Anh đã cưới em cả cuộc tình

Rồi một ngày kia thoát cõi dương
Đi tìm em gái ở không trung
Vù vù gió thổi hồn nâng cánh
Trên dải Ngân Hà ngó bốn phương

Sóng nước đuà reo dưới gót chân
Muôn vàn ánh sáng nhảy lăn tăn
Em chờ anh ở nơi tiên cảnh
Như đã xưa kia hẹn dưới trần

Ngân Hà một daỉ rộng mênh mông
Ô thước từng đoàn sải cánh ngang
Chức Nữ em ơi! Còn dệt vải
Đừng quên dệt tặng mộng trần gian

Tấm mộng dương trần đã dệt xong
Đường hoa chỉ nhẹ cánh tay tiên
Như hình em gái ngày xưa ấy
Nép bóng bên anh trải tấm vàng

Câu truyện đôi ta có thế thôi
Thắp đèn mà rỏ lệ dầu rơi
Đầm đià gối lẻ hình in bóng
Đôi Hạc bay qua cánh cổng trời!

 25. 2. 2008 Lu Hà


Tình Yêu Và Linh Cảm

Không gì hạnh phúc và mãn nguyện cho một người đàn ông, khi có một người đàn bà đẹp và thông minh hiểu được tính cách cuả nình và rất thích mình. Người đàn ông cũng không thích lắm người đàn bà quá thông minh và vượt trội hơn hẳn mình cả cái đầu.Tình yêu phải có linh cảm. Sự nhạy cảm và khuân mặt thánh thiện cuả em đã làm anh rất thích em.Thật khổ cho anh đến bây giờ anh vẫn không quên được em và càng nghĩ càng thương em vô cùng. Bản tính anh là loại ngươì đa cảm, nhưng lại hay suy tư. Anh rất yêu em và tôn thờ tình yêu . Nhưng anh lại không dám liều lĩnh phiêu lưu, trên trường tình. Còn em rất thông minh nhưng em không biết anh là loại ngươì quá sâu sắc, nhạy cảm quá mức tưởng tượng cuả em. Còn em vì bận bịu và cũng bị kẻ khác thúc dục hối hả nên em đã để anh ra đi trong sầu khổ. Cả hai chúng ta cũng đều khổ cả vì sự linh cảm mà chúng ta có được do thiên phú bẩm sinh. Bài thơ sẽ nói về tình yêu và linh cảm. Tuy không được em làm vợ, nhưng em lại là những cảm xúc cho thơ cuả anh. Thôi cũng nhờ đó mà bạn đọc mới có thơ để mà thưởng lãm. Thơ dù hay dù dở cũng là cái đẹp cho cuộc đời em ạ!


MẢNH GIẤY VƯƠNG TÌNH

Trong giấc ngủ đêm cứ chập chờn
Mờ mờ nhân ảnh bóng hình em
Khoan sâu trong mộng ngàn thương nhớ
Kéo cả đêm trường lệ chưá chan

Anh tự trách mình kẻ bất nhân
Đi rồi còn để một tình thân
Ghi vào mảnh giấy lời âu yếm
Bóng gió gì đâu để hiểu nhầm

Ngày đó nghĩ suy quá giản đơn
Chia tay lời đẹp ý cho xuân
Nào ngờ em laị càng suy xét
Anh đã nuôi tình hẹn với em

Chuyện đã lỡ rồi anh phải đi
Giang hồ thoả chí kế sinh nhai
Lòng nào còn để vương tơ cũ
Nặng gánh cho anh ở xứ người

Em ơi! Có truyện ở trần gian
Mảnh giấy vô tình nặng ý son
Ai khéo ngây thơ mà khổ thế
Lụy tình em chịu cả trăm năm

Nghĩ lại mà sao giận cái đời
Sinh ra chỉ để khổ nhau thôi
Đông tây nam bắc còn xuôi ngược
Nước mắt vòng quanh cứ chảy hoài

Mảnh giấy vô tình nặng thế sao?
Gánh đời bước cả đến hư vô
Không gian chững laị lời than thở
Trái đất ngừng quay lệ thảm sầu…

Anh ở bên này vẫn giõi trông
Từng ngày từng tháng nguyện cầu mong
Gia đình em được đầy phước lộc
Êm ấm toàn gia đẹp ý chồng.

 2008 Lu Hà


NGUYỆT LÃO UỐNG SAY

Cứ nghĩ mà sao ưá lệ ra
Vì ai nhóm lửa cõi ta bà
Đời em phải chịu vòng bi lụy
Cho kẻ xin rơm ở chốn nào?

Phần tư thế kỷ lệ từng rơi
Thiêu đốt đời nhau chỉ thế thôi
Chữ ái chữ tình em muốn trả
Xông vào khổ aỉ chốn dầu sôi

Truyện này sói nát buốt tim anh
Trong cõi trần ai thảm mộng tình
Có phải xe duyên từ kiếp trước
Cho đời mưa ướt nát tàn canh

Đám cưới nhà ai điện mất sao?
Vì trời soát laị sổ thiên tào
Giật mình mới sợ nơi trần thế
Nguyệt lão chót say lệ ứa trào

Nay anh đã hiểu lòng tê tái
Nhức nhối lương tâm khổ thế này
Bản tính vốn là người nhân ái
Số phận trớ trêu hận cõi đời

Biết đến bao giờ trở lại xuân
Chữ ân chữ ái để xin em
Mang theo đi suốt cho đời khổ
Tóc bạc mà còn vẫn vấn vương!


 15.2.08 Lu Hà



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét