Xung quanh hiện tượng Nguyễn Thuận Phẩm, Nguyễn Cánh Thông,
Quốc Bình v.v...
Đây không phải là chuyện chửi nhau giữa những người Bắc Kỳ, những người
Nam Kỳ hay những
người Nam Bắc Kỳ với nhau. Đây không phải là sự cãi vã chửi bới của bạn đọc với những ý nghĩ khác
nhau về nội dung bài báo. Đây là sự đấu trí, đấu lực giưã tác giả bài báo Lu Hà
và những kẻ bất mãn với bài báo cuả ông ta mà cố tình lao vào đấu tố. Mục đích
để hạ nhục vu cáo, vu khống tác giả bài báo. Vẫn là hiện tượng đê hèn nhất của thói quen cộng sản bịt họng báo chí, tự do ngôn luận. Dưới chế độ
công sản thì chuyện phát động quần chúng
để đấu tố hạ nhục điạ chủ hay văn nghệ sĩ trong vụ nhân văn giai phẩm sẽ có hiệu
quả lợi thế hơn vì họ nắm thế thượng phong, họ nắm giữ tư thế chính trị, kinh tế, cuộc sống , tự do và cả mạng sống của
tác giả.
Nhưng ở đây thì xin lỗi, là trang báo Tổ quốc. Một diễn đàn
công khai tự do dân chủ, ông Lu Hà là công dân tự do, ông ta không cần biết nhà nước cộng sản gì
? Sức mạnh độc tài, đàn áp của nó như thế nào đối với ông ta. Ai làm chủ
tịch, thủ tướng chính phủ, hay công an là cái quái gì cũng không cần biết. Mọi
người cũng biết danh dự, quyền hạn chính trị, nhân phẩm cuả một công dân một
siêu cưòng quốc kinh tế bậc nhất như Hoa Kỳ, Anh Quốc, Đức Quốc còn lớn hơn, giá trị hơn gấp nhiều lần một ông thủ
tướng, hay chủ tịch nước của một tiểu
nhược quốc.
Người như các ông Sang, Trọng, Hùng, Dũng ở Việt Nam thét ra lửa, nhưng ra nước ngoài chẳng khác gì con cò con, nói năng lí nhí, không dám nói nhiều sợ lòi ra cái dốt, mềm nhũn như con chi chi đẻ người ta xỏ mũi gọi dạ bảo thưa.
Nói như vậy không phải ông Lu Hà có tư tưởng sô vanh nước lớn mà coi thường, coi khinh các nguyên thủ của một quốc gia tiểu nhược quốc. Các bạn có thể tự hào về Tổ quốc Vìệt Nam, Lu Hà cũng từng tự hào về lịch sử truyền thống xa xưa cuả Tổ quốc Việt nam. Dù sao Việt Nam vẫn còn là nửa trái tim yêu thương của tôi. Đó là động cơ chính tôi viết bài báo này : " Sự Thật Vẫn Là Sự Thật ".
Người như các ông Sang, Trọng, Hùng, Dũng ở Việt Nam thét ra lửa, nhưng ra nước ngoài chẳng khác gì con cò con, nói năng lí nhí, không dám nói nhiều sợ lòi ra cái dốt, mềm nhũn như con chi chi đẻ người ta xỏ mũi gọi dạ bảo thưa.
Nói như vậy không phải ông Lu Hà có tư tưởng sô vanh nước lớn mà coi thường, coi khinh các nguyên thủ của một quốc gia tiểu nhược quốc. Các bạn có thể tự hào về Tổ quốc Vìệt Nam, Lu Hà cũng từng tự hào về lịch sử truyền thống xa xưa cuả Tổ quốc Việt nam. Dù sao Việt Nam vẫn còn là nửa trái tim yêu thương của tôi. Đó là động cơ chính tôi viết bài báo này : " Sự Thật Vẫn Là Sự Thật ".
Bọn công an mật vụ, công an mạng hay bọn bồi bút vẫn có thói quen chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng. Họ hay ăn nói rất lấc cấc với những câu cửa miệng, sáo mép như bán nước cầu vinh, bưng bô , hớt váng, bơ thừa sưã cặn đé quốc tư sản. Giở trò vú cả lấp miệng để pháp lý hoá nhãn quan chính trị cuả bất cứ ai mà họ muốn thóa mạ . Hễ ai viết bài ảnh hưởng động đến niêu cơm vàng, quyền lợi sống còn của họ. Họ sẽ điên cuồng chống trả, bất chấp phải quấy.
Những người công bình thưòng
như tôi hàng ngày phải đi cày, đóng thuế cho nhà nước bằng những đồng lương thì
bán nước cái con mả mẹ gì và ai thèm mua nước của tôi. Hoạ chăng mấy lon
nước tiểu? Tôi có trong tay tài nguyên khoáng sản quái gì
đâu mà bán, gọi là trên răng dưói cát tút thôi. Khổ thế đấy với những cái đầu u
mê cuả bọn cộng sản vẫn suy nghĩ bất cứ ai ở nước ngoài đều gọi là bán nước cầu
vinh cả, kể cả những người đang sống tạm bợ trong các trại tế bần.
Còn những kẻ bán nước, bán rừng,
bán biển thật sự như Hồ, Đồng, Duẩn , Thọ, Mười, Chinh, Giáp, Mạnh, Dũng, Triết
v.v... thì đưọc ca ngợi là yêu nước. À còn một nhân vật trâu già hết thời trong bộ máy quyền lực như
tướng Giáp chẳng hạn thì cộng sản vẫn đang cố muốn đôn lên, xây dựng lên là
lãnh tụ cuả phong trào đấu tranh dân chủ gì gì đó. Cái đó là quyền của họ tôi cũng
không thèm biết. Tôi không chống ông Giáp làm cái quái gì. Trái lại tôi không
nhìn ông ta với con mắt sùng kính là một đại tướng. Thời Điện Bien Phủ là đại
tướng, bây giờ hết rồi? Có ai nhìn thấy tướng Giáp còn làm việc trong bộ quốc
phòng mà cứ gọi là đại tướng? Gọi mãi như vậy có phải là hạ nhục chế riễu ông
Giáp không? Nghe nói Giáp nghỉ hưu từ lâu rồi. Ở Hà nội nghe nói có chuyện một ông
thiếu tướng về hưu bán lạc rang, hay một ông đạị tá đạp xích lô. Không lẽ cứ chào
mãi thưa đồng chí thiếu tướng, hay thưa đại tá? Ông Giáp cũng không ngoài ngoại lệ. Nếu có muốn
tôn xưng đúng ông Giáp thì phải gọi chức vụ cuối cùng cuả ông ta mới đúng. Nghe
đồn là chủ tịch hay trưởng phòng sinh đẻ gì đó mới phải.Theo tôi gọi là đại tướng,
hay trưởng phòng xoa bóp đặt vòng chị em cũng sai bét vì không đúng với nguyên
trạng của đương sự, mà ta nên gọi là cụ
Giáp là tốt nhất. Tiếng cụ cuả người Việt Nam rất hay vừa trọng vọng tôn kính
người già có tuổi tác, vừa kiêm tốn giản dị rất kính yêu thương người sắp gần đất
xa trời. Đừng nên gọi mãi ông là đại tướng. Nếu có gọi thì nên gọi theo chức vụ
cuối cùng của ông là trưởng ban canh gác chị em ngăn chặn làn sóng người sinh
sôi sinh nở hay ngắn gọn Trưởng ban sinh đẻ kế hoạch v.v... Tôi cho rằng cứ gọi mãi là đại tướng là có ý nhạo báng miả
mai thì đúng hơn. Chắc chắn sẽ làm cụ Giáp đau lòng lại còn mang tìéng háo danh
sùng bái cá nhân, nó không hợp với đức tính kiêm tốn 4 ngàn năm văn hiến của
người VN.
Bài báo sự thật vẫn là sự thật
cuả tôi vì bản tính yêu mến sự thật. Đúng tra rất đáng trân trọng, nhưng nhiều
kẻ quá khích vì những lý do tế nhị cứ lăn sả vào chửi rủa thóa mạ tôi một cách
vô lý với những lời lẽ ngôn ngữ bỉ ổi
thô bạo như đ.m. ăn cứt, ngu si, phá hoại đoàn kết, phá hoại phong trào dân chủ
của công an Hà Nội v.v... Tôi phá hoại bao giờ? Và phá hoại bằng cách gì chỉ qua bài báo sự thật vẫn là sự thật hoàn
toàn phân tích biện chứng theo phương pháp luận duy tâm thần học về cái gọi là
chủ nghiã cộng sản chứ dính dáng quái gì cái gọi là phong trào tự do dân chủ.
Tính tôi điềm đạm, nho nhã, văn phong nên tôi đã phê phán lại cái bản chất hồ đồ, quá khích, cuồng tín cuả họ bằng những bài thơ. Thiết tưởng không gì lịch sự, phong nhã bằng tặng thơ. Thơ vẫn là các nói đúc kết tinh túy sâu sắc, nhẹ nhàng hơn những câu chửi thô tục mất tính người như thú vật của họ. Họ cũng làm thơ, nhưng sai vần lạc điệu, buộc tôi phải sửa lại, hoặc chuyển thể lại cũng là cái may cho họ cớ cơ hội học tập đấy. Các ông Phẩm, Bình, Thông, Luckyboy , ông Cu Ty v.v... cũng nên lấy đó mà vui vẻ nhé
Tính tôi điềm đạm, nho nhã, văn phong nên tôi đã phê phán lại cái bản chất hồ đồ, quá khích, cuồng tín cuả họ bằng những bài thơ. Thiết tưởng không gì lịch sự, phong nhã bằng tặng thơ. Thơ vẫn là các nói đúc kết tinh túy sâu sắc, nhẹ nhàng hơn những câu chửi thô tục mất tính người như thú vật của họ. Họ cũng làm thơ, nhưng sai vần lạc điệu, buộc tôi phải sửa lại, hoặc chuyển thể lại cũng là cái may cho họ cớ cơ hội học tập đấy. Các ông Phẩm, Bình, Thông, Luckyboy , ông Cu Ty v.v... cũng nên lấy đó mà vui vẻ nhé
26.4.2010 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét